Tôi đã từng nghe ca sĩ Cẩm Vân hát Xuân và tuổi trẻ. Cả nhạc, cả lời của bài hát, và cách biểu diễn khéo léo của Cẩm Vân, đã làm bộc lộ tất cả nỗi vui, sự hào hứng rạo rực của lòng người khi ngắm tiết xuân. Nào là:
Ngày thắm tươi bên đời xuân mới,
Lòng đắm say bao nguồn vui sống.
Xuân về giữa ngàn hoa tươi thắm
Ta muốn hái muôn ngàn đóa hồng,
Ta muốn luôn luôn cười cùng hoa.
Rồi:
Ta hát ca bên đời xuân mới.
Hay là:
Ta hát ca cho lòng thêm hăng hái.
Đất trời vào xuân, lòng người cũng rộn ràng đón xuân. Mùa xuân là mùa của niềm vui, của hạnh phúc…
Mùa xuân vốn đẹp. Giờ phút chuyển giao năm cũ sang năm mới vốn thiêng liêng, lại diễn ra trong tiết xuân tươi lại càng làm cho giờ giao thừa thêm tươi, hạnh phúc và ý nghĩa vô cùng.
Hôm nay, hướng về giờ phút giao mùa linh thiêng ấy, tôi lại nhận ra mối phúc thứ ba: “Phúc cho ai lo phiền sầu khổ, vì họ sẽ được Thiên Chúa ủi an”, là lời mà Chúa nói với riêng tôi, để tôi cảm nhận rằng mùa xuân mà tôi đang tận hưởng là ơn phúc lớn lắm, ơn phúc bởi trời.
Từ trong những suy nghĩ ngang qua Lời Chúa, tôi hiểu rằng, niềm vui đón xuân của lòng người không phải là thú vui từ chuyện ăn thua trong những ván bài, cũng không phải sự lãng phí nhằm khoe khoang của cải dư vật của mình, không phải là những cuộc tổ chức ăn uống nổi đình, nổi đám, cũng không phải là những món quà được trao đi tặng lại để “tạ ơn” sau một phi vụ vô lương nào đó, hoặc che đậy bằng những món quà nhằm mua quan bán chức… Và càng không phải là những thú vui kém cỏi, lợi dụng những dịp lễ hội như thế này để thỏa mãn cơn đói tình dục…
Từ trong những suy nghĩ ngang qua Lời Chúa: “Phúc cho ai đau buồn vì họ sẽ được ủi an”, tôi hiểu rằng, niềm vui ngày Tết, nhất là giờ phút Giao thừa linh thiêng, lắng đọng tâm hồn, là một niềm vui chan chứa tận trong hồn, một niềm vui đã trở thành mối phúc: “Phúc cho ai đau buồn…”.
Một năm trôi qua, có biết bao nhiêu ưu tư, vất vả; biết bao nhiêu lo toan cho cuộc sống mà mỗi người phải mang, phải gánh.
Tôi đã từng chứng kiến những em bé mười hai, mười ba tuổi, đầu đội trời, chân đạp đất lang thang giữa trưa nắng gắt hay buổi chiều mưa tầm tã, bán từng tờ vé số.
Tôi đã thấy những người cha mặc áo không đủ lành đạp xe ba gác, phụ hồ…
Hay những người mẹ bàn tay chai sần buôn gánh, bán bưng chắt chiu từng đồng để sinh sống, để nuôi con.
Tôi cũng đã từng chứng kiến những giọt nước mắt của những người thân khóc những người thân từ giã cuộc đời…
Đó không là những sầu khổ hay sao? Nhưng cũng chính trong tiết xuân này, ôn lại chặng đường của một năm như thế, để thấy rằng tình yêu của Chúa lớn lắm. Chúa đã bao bọc, đã che chở từng người, để hôm nay ta còn tận hưởng niềm vui của phút Giao thừa và của những ngày Tết.
Những ngày tết vui, ta được trở về đoàn tụ cùng gia đình, người thân. Những sầu khổ, những lo toan bộn bề của cả một năm qua đã cho ta cơm ăn áo mặc. Những giọt mồ hôi của sự vất vả lại chính là những việc làm lương thiện giúp bản thân, giúp gia đình có phương tiện sinh sống. Giờ này ta cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng thanh thản, bởi lương tâm không có gì vướng mắc.
Đó không là niềm an ủi hay sao? Bởi đó, những sầu khổ mới có thể được gọi là mối phúc. Nếu Chúa hứa ban niềm an ủi trên nước Thiên đàng cho những ai sầu khổ dưới trần, thì niềm an ủi đó đang được thực hiện trong cuộc sống hôm nay.
Đó cũng chính là lý do để ta cảm tạ Chúa, vì Người đã biến những lo âu của đời mình thành niềm hạnh phúc. Ta hãy tiep tục cầu nguyện, xin cho một năm mới nữa luôn bình an. Xin Người biến những vất vả trong suốt năm mới thành niềm an ủi vô biên mà Chúa đã hứa cho những ai tận trung với Chúa.
Xin kính chúc bạn một năm mới thật vui và hạnh phúc.
Lm VŨ XUÂN HẠNH