Khi đi qua biên giới Samaria, Chúa Giê-su gặp mười người phong cùi. Họ là những người mang số phận bi đát. Vì mắc bệnh truyền nhiễm đáng sợ, họ bị xã hội Do-thái thời bấy giờ xua ra khỏi gia đình, làng mạc; họ bị cách ly với tất cả mọi người. Những con người bất hạnh nầy tụ tập với nhau, sống trong các hang hốc ngoài đồi núi, áo quần tả tơi, đầu tóc bù xù, thân thể bốc mùi hôi hám. Họ bị luật buộc phải để đầu trần, đi đâu phải lấy tay che miệng và hô báo hiệu cho người qua lại biết mà lánh xa.
Vì thế, họ không được phép lại gần Chúa Giê-su để xin Ngài cứu chữa. Họ đứng đằng xa kêu lên: “Lạy Thầy Giê-su, xin dủ lòng thương chúng tôi” (Luca 17,12).
Theo luật quy định, nếu người nào mắc bệnh phong có cơ may lành bệnh, thì phải đến trình diện với các tư tế, để được kiểm tra. Nếu thực sự được lành thì mới được hoà nhập với cộng đồng.
Chúa Giê-su bảo mười người phong đến trình diện với các tư tế là vì lý do đó. Đang khi đi đường thì họ được khỏi bệnh nhưng chỉ có một người xứ Samari quay trở lại tôn vinh Thiên Chúa và cảm tạ Chúa Giê-su. Còn chín người kia thì không. Chưa được ơn thì van vái khẩn cầu thật tha thiết, được ơn rồi thì nín lặng chẳng biết cám ơn (Luca 17, 11-19).
Được thoát khỏi căn bệnh quái ác hành hạ thân xác ngày đêm, khỏi bị cách ly với xã hội loài người và từ đó, được hòa nhập với gia đình và những người thân yêu là một diễm phúc lớn nhất trong đời. Thế mà trong số mười người chỉ có một người quay trở lại tạ ơn Thiên Chúa thì chín người kia thật là vô tâm và đáng trách!
Có bao giờ chúng ta ứng xử đáng trách như chín người vô ơn nầy không?
Quà tặng vô giá
Nhìn lại quãng đời đã qua, chúng ta nhận thấy mình cũng được Thiên Chúa ban cho diễm phúc khác lớn lao hơn nhiều.
Chúng ta được Chúa Cha ban cho một “Quà tặng” vô giá là Chúa Giê-su Ki-tô. Ngài là Hồng ân tuyệt vời hơn tất cả mọi hồng ân.
Ngài yêu thương gắn bó chăm lo cho ta hơn mẹ hiền lo cho đứa con thơ. Ngài dìu dắt ta vượt qua muôn dặm đường đời gian truân đau khổ.
Khi chúng ta lầm đường lạc lối, Chúa soi đường chỉ lối cho ta;
Khi lo âu sợ hãi, Chúa chăm sóc vỗ về;
Khi bị cám dỗ nặng nề, Chúa ra tay ngăn ngừa, bảo vệ;
Khi đắm chìm trong tội, Chúa cứu vớt ta lên;
Khi cô đơn, buồn thảm… Chúa đồng hành an ủi như Ngài đã từng đến với hai môn đệ Em-mau;
Khi bệnh hoạn hay gặp tai ương… Chúa chăm sóc cứu chữa, qua những người thân cận;
Khi gặp sóng gió, giông tố trên biển đời, Chúa giơ tay nắm lấy ta như Ngài đã từng nắm lấy tay Phê-rô khi bị sóng biển nhấn chìm…
Đặc biệt, để cứu loài người khỏi án phạt nặng nề và khỏi phải chết đau thương vì tội đã phạm, Ngài chấp nhận hiến mạng sống mình, chịu khổ nạn, vác thập giá, chết thê thảm trên thập giá để đền tội thay, chết thay cho muôn dân, như lời Kinh thánh: “Thà một người chết thay cho dân còn hơn là toàn dân phải bị tiêu diệt” (Ga 11, 50).
Và nhất là Ngài đã sống lại để mở cửa trời cho chúng ta, để dọn chỗ cho chúng ta trên trời; mai đây Ngài sẽ trở lại đưa chúng ta lên nơi vinh hiển với Ngài.
Trước Hồng ân vô cùng lớn lao, trọng đại và rất đỗi tuyệt vời nầy, chúng ta đã từng cảm tạ Chúa chưa? Đã làm gì để đền đáp ơn cao nghĩa dày của Chúa?
Lạy Chúa Giê-su,
Chúa là Hồng ân lớn nhất Chúa Cha ban cho nhân loại, như lời Kinh thánh: “Chúa Cha yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Ngài thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời” (Ga 3, 16).
Thế mà hiện nay còn rất nhiều người trên thế giới chưa từng nhận biết Ngài là ai và cũng còn nhiều người khác tỏ ra thờ ơ, dửng dưng trước “Quà tặng vô giá” nầy.
Xin cho chúng con hân hoan đón nhận hồng phúc cao quý nầy với tấm lòng yêu mến, cảm tạ, tri ân. Amen.
Linh mục Inhaxiô Trần Ngà
Tin mừng Luca 17, 11-19
11 Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi qua biên giới giữa hai miền Sa-ma-ri và Ga-li-lê.12 Lúc Người vào một làng kia, thì có mười người phong hủi đón gặp Người. Họ dừng lại đằng xa13 và kêu lớn tiếng: “Lạy Thầy Giê-su, xin dủ lòng thương chúng tôi! “14 Thấy vậy, Đức Giê-su bảo họ: “Hãy đi trình diện với các tư tế.” Đang khi đi thì họ được sạch.15 Một người trong bọn, thấy mình được khỏi, liền quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa.16 Anh ta sấp mình dưới chân Đức Giê-su mà tạ ơn. Anh ta lại là người Sa-ma-ri.17 Đức Giê-su mới nói: “Không phải cả mười người đều được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu?18 Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này? “.19 Rồi Người nói với anh ta: “Đứng dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh.”