“Chính Tôi đây!”.
Heywood Broun nói, “Không ai nói liên tục về Chúa như những người khăng khăng rằng, ‘Không có Chúa!’”. Một nhà tu đức khác thì nói, “Cũng không ai biết Đức Giêsu là Chúa mà lại đưa tay đóng đinh Ngài! Thế nhưng, với ai tin Chúa, mỗi lần phạm tội trọng, là họ đóng đinh Ngài; ‘đóng đinh một vị Thần!’”.
Kính thưa Anh Chị em,
Hôm nay, thứ Sáu Tuần Thánh, chúng ta Tưởng Niệm Cuộc Thương Khó của Chúa Giêsu; Ngài đã chết để cứu chuộc chúng ta. Lời khẳng định can đảm, “Chính Tôi đây!” của Ngài trước quân lính được phái đến bắt Ngài trong vườn Cây Dầu nhắc nhở chúng ta một sự thật vô cùng quan trọng; rằng, Ngài là Thiên Chúa. Vì thế, đóng đinh Ngài, nhân loại ‘đóng đinh một vị Thần!’.
“Chính Tôi đây!”, “Chính là Ta!”, “Tôi Là!”, hay “Tôi Hằng Hữu!”, là những lời dành riêng cho Thiên Chúa; chính Thiên Chúa đã dùng nó để mô tả về Ngài cho Môisen trên núi Sinai. Trong tư tưởng Kitô giáo, chúng là lời được sử dụng để chỉ Đấng tạo thành muôn loài, nghĩa là tất cả mọi vật hiện hữu. Tuyệt vời thay, “Chính Tôi đây!” cũng là lời mà Chúa Kitô lấy lại để công bố trước quân dữ! Như thế, chẳng vô tình chút nào, Chúa Giêsu muốn công khai thần tính của Ngài! Vì lý do này, Gioan viết, “Nghe thế, họ lùi lại và ngã xuống đất!”. Suy gẫm cuộc khổ nạn của Chúa Kitô, chúng ta đừng bao giờ quên thần tính của Ngài; Ngài là một Thiên Chúa bị đóng đinh, nhưng lại là Đấng Cứu Rỗi của thế giới, một thế giới nhân loại ‘đóng đinh một vị Thần!’.
Thú vị thay! Cũng trong bối cảnh này, Phêrô tuyên bố một lời ‘không thể phàm nhân hơn’, “Không phải tôi!”. Nó hoàn toàn trái ngược với tuyên bố của Chúa Giêsu. Đó là lời chối Thầy của Phêrô trước một cô gái trẻ; mỉa mai thay, không phải với một bà hoàng, nhưng với một đầy tớ, người nhận ra ông có liên hệ với ông Giêsu! Có thể nói, “Không phải tôi” là ‘nội hàm’ cho tất cả những gì yếu đuối và mỏng giòn nhất của con người, vốn được thể hiện qua miệng Phêrô, đại diện mỗi người chúng ta. Khi làm vậy, Phêrô xác nhận sự yếu hèn của bản thân cũng như nhu cầu của mình đối với ân sủng và lòng thương xót của Thiên Chúa. Chúng ta nên đồng ý với Phêrô và nhận ra nhu cầu của mình trước sự hy sinh và lòng nhân ái của Con Thiên Chúa.
Bối cảnh thương khó của Chúa Giêsu đặt liền kề việc chối Thầy của Phêrô và bản án tử hình của Ngài. Mặc dù cái chết của Chúa Giêsu vẫn sẽ xảy ra nếu không có sự phủ nhận của Phêrô; nhưng ảnh hưởng của nó vẫn tác động đến Phêrô. Ngài đã chết thay cho Phêrô và tất cả mọi người; Ngài đã cứu cả nhân loại khỏi mọi tội lỗi. Sự thiếu đức tin và tình yêu của Phêrô không thay đổi được điều đó; nhưng một khi Phêrô quay lại và tin, ông nhận ra rằng, Chúa Giêsu đã làm tất cả cho ông. Từ đó, Phêrô loan báo chân lý này thật xa và thật rộng! Rằng, “Anh em đã dùng bàn tay kẻ dữ mà đóng đinh Ngài vào thập giá”; khác nào ‘đóng đinh một vị Thần’. Nhưng “Thiên Chúa đã làm cho Ngài sống lại…; đặt Ngài làm Đức Chúa và làm Đấng Kitô!”.
Anh Chị em,
“Chính Tôi đây!”. Khẳng định của Chúa Giêsu nói lên tất cả! Ngài là Thiên Chúa, Ngôi Lời làm người, sống dưới chế độ lề luật của con người, và chết bởi lề luật của nó. Ngài chấp nhận bản án của nó, chấp nhận cho nó ‘đóng đinh một vị Thần’. Thế nhưng, chính nhờ sự chết và những đau khổ Ngài chịu, ơn cứu độ cho con người được ban. Và đó là đường lối khôn ngoan của Thiên Chúa. Ngài là vị Thiên Sai mà Thiên Chúa đã phán, “Tôi tớ công chính của Ta sẽ công chính hoá nhiều người, sẽ gánh lấy những tội ác của họ” như Isaia tiên báo qua bài đọc hôm nay; cũng là Đấng mà tác giả thư Do Thái hôm nay tuyên xưng, “Con Thiên Chúa trở nên căn nguyên ơn cứu độ đời đời cho tất cả những kẻ tùng phục Ngài”; hoặc đó còn là Đấng gọi Thiên Chúa là Cha như Thánh Vịnh đáp ca diễn tả, “Lạy Cha, con phó linh hồn con trong tay Cha!”.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, mỗi lần phạm tội, là mỗi lần con đóng đinh Chúa, ‘đóng đinh một vị Thần!’. Như Phêrô, xin giúp con kiên trì xây dựng lại bản chất thứ hai trong con; đó là khả năng thống hối và biết quay trở lại cùng Ngài”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)