Điểm đặc biệt của trích đoạn Tin Mừng hôm nay khiến chúng ta cần suy nghĩ, đó là khi nghe người ta nói Chúa Giêsu gọi anh, anh mù Bartimaeus “đã bỏ áo choàng lại và tung người chạy đến với Chúa Giêsu” (Mc 10:50).
Nếu có một đoạn phim quay lại biến cố này, hẳn là chúng ta sẽ thấy anh Bartimaeus mặt mày hớn hở, đôi mắt nhấp nháy, chân thấp, chân cao, lảo đảo lao về phía trước với thái độ tự tin để tìm gặp Chúa Giêsu, mặc dù anh không thấy Ngài. Và chúng ta như thấy nét mặt vui tươi của cả hai người, nhất là nét mặt hiền từ của Chúa Giêsu đang đứng đâu đó, giang rộng hai tay đón lấy anh. Nhưng nhất là nét mặt vui mừng hớn hở của anh Bartimaeus khi được Chúa cho bừng sáng con mắt.
“Đức tin anh đã chữa anh” (Mc 10:52). Đây là câu nói mà hầu hết những lần thi thố phép lạ cho ai, Chúa Giêsu cũng vẫn thường nói. Ở đây chúng ta tự hỏi: Tại sao Chúa không nói những đóng góp công sức, những của lễ ông, bà, anh, chị, em dâng, những lời kêu cầu đã cứu anh, chị khỏi, nhưng Ngài lại nói: “Đức tin con đã chữa con”, hoặc như trong trường hợp này, Ngài nói với Martimaeus: “Đức tin anh đã chữa anh”. Thưa vì chính do sự tin tưởng tuyệt đối, phó thác hoàn toàn vào quyền năng Thiên Chúa đã mở lối để Ngài đi vào đời sống của chúng ta, và qua quyền năng ấy chúng ta được chữa lành. Vì thực chất, không ai trong chúng ta có công trạng gì để đáng được lãnh nhận phép lạ.
Đức tin anh hùng:
Thật vậy, khi nói đến đức tin – một đức tin làm nên phép lạ – thì phải hiểu rằng đức tin ấy là đức tin mang những nét anh hùng vượt ra khỏi suy nghĩ thường tình. Một đức tin sống động. Một đức tin không chỉ căn cứ bằng việc tuyên xưng ngoài miệng như chúng ta vẫn thường làm khi đọc Kinh Tin Kính, hoặc đọc kinh ngoài miệng. Đức tin sống động phải dẫn tới việc làm, mà việc làm cần thiết nhất là phải tuyệt đối tin vào quyền năng Thiên Chúa và phó thác nơi quyền năng ấy. Anh Martimaeus đã gào thét, đã van xin Chúa mặc cho người khác cấm đoán. Anh đã bỏ lại áo choàng và lao mình chạy đến với Ngài mặc dù anh không nhìn thấy Ngài.
Anh Bartimaeus đã để lại áo choàng bên vệ đường, lao mình vào vòng tay Chúa. Điều này cũng có nghĩa là anh không xá gì đến con người của mình, đến quá khứ của mình. Trước mặt anh chỉ có Chúa Giêsu, mà với anh, Ngài là tất cả. Anh chấp nhận vấp ngã, chấp nhận rủi ro để lao về phía Ngài, vì anh tin chắc Ngài đang ở đâu đó quanh anh, và không thể để anh vấp ngã. Ở đây đức tin của anh đã đưa ra một mẫu sống thực hành cho tất cả chúng ta, những người đang tin vào Chúa Giêsu.
Nét anh hùng của đức tin được chứng tỏ bằng những việc làm mà con người tình cảm, lý lẽ tự nhiên không làm được. Tổ Phụ Abraham đã dám giết con mình vì tin vào lời Chúa. Những anh hùng tử đạo dám can đảm dâng hiến mạng sống mình vì tin vào Chúa. Tính chất anh hùng ấy phải được tìm thấy qua những hành động thường nhật của chúng ta. Thí dụ, vì tin nhận Chúa và vì tuân giữ lời Ngài, ta dám bỏ đi thói quen nghiện hút, cờ bạc. Dám hy sinh mối tình ngang trái. Dám dấn thân vào những hoạt động tông đồ đòi hỏi hy sinh thời giờ và tiền của. Dám hãnh diện xưng mình là người Công Giáo trong những sinh hoạt xã hội. Dám sống đời hôn nhân một vợ, một chồng trong khi chung quanh mình với bao cám dỗ và mời gọi. Dám sống liêm chính, ngay thẳng và bác ái giữa một thế giới giant ham, lừa lọc, và ích kỷ. Qua cái nhìn đức tin, những hành động lớn lao, anh hùng không mấy khi Chúa đòi hỏi, nhưng những việc làm nhỏ nhoi kia lại là những lời tuyên xưng mạnh mẽ mà Chúa muốn thấy nơi mỗi Kitô hữu.
Ngoài ra, tin có nghĩa là bằng lòng đón nhận cách vui vẻ tất cả những gì Thiên Chúa ban tặng. Tin chắc chắn rằng điều Ngài ban đó là tốt nhất, cần thiết nhất cho phần rỗi của ta. Và rằng tất cả những gì Thiên Chúa ban cho ta không nhất thiết phải là điều mình xin, hay mình muốn cũng đều phát xuất từ tấm lòng yêu thương vô bờ bến của Ngài – Cha chúng ta ở trên trời.
Đức tin thực hành:
Thánh Kinh còn ghi nhận, liền sau khi Chúa Giêsu cho anh được thấy, thì lập tức Bartimaeus đã “đi theo Ngài” (Mc 10:52). Điều này khiến chúng ta phải nghĩ đến một khía cạnh khác của Đức tin là thực hành. Là làm chứng nhân cho tình yêu Thiên Chúa. Vì tin nhận Chúa, vì đón nhận được phép lạ Ngài ban nên chúng ta gắn bó với Ngài, đi theo Ngài vào những ngả đường truyền giáo làm chứng nhân cho Ngài. Tin không chỉ giúp mình nhìn nhận ra Thiên Chúa, mà còn thúc đẩy ta phải ra đi, vào đời để phổ biến niềm tin ấy.
Thật ra, trong đời sống thường ngày, tất cả mọi người chúng ta đều đang sống bằng những phép lạ Thiên Chúa ban. Sức khỏe, tài năng, trí thông minh, sự bình an trong đời sống, bình an trong gia đình, bình an nơi môi trường chúng ta đang sống. Khí trời, nước uống, gió mát, cây trái, và các thức ăn bốn mùa dư thừa quanh ta. Tất cả những cái này không phải đến với ta và nhân loại từ bàn tay rộng rãi Chúa ban sao. Và chúng chẳng phải là một phép lạ trước con mắt chúng ta sao. Hãy chỉ nhìn vào khu vườn sau nhà chúng ta. Cùng một thửa đất mà mỗi cây trái có mùi vị, và hình thù khác nhau. Mỗi bông hoa đều có những nét đẹp, hương sắc khác nhau. Đó chẳng phải là một phép lạ?!
Những người Do Thái cùng thời với Chúa Giêsu, đặc biệt, những người theo Ngài khi được ăn bánh no trong hoang địa. Những người đã chứng kiến việc Ngài cho Lagiarô và con trai bà góa Naim sống lại. Những người đã nhìn thấy việc Ngài hóa nước lã thành rượu ngon. Hoặc những người đã hân hoan theo Chúa vào thành thánh Giêrusalem, tung hô vạn tuế Ngài, nhưng cũng chính họ do lời xúi bẩy của các thượng tế và kỳ lão đã lại kêu án tử cho Ngài. Những người này tượng trưng cho những kẻ thấy mà không tin.
Trong thực hành, nhiều lần và nhiều cách chúng ta cũng không nhìn ra Chúa qua những biến cố lớn nhỏ của cuộc sống. Giữa những thử thách cuộc đời, chúng ta thường tìm kiếm những lối giải quyết của con người, hơn là nhìn vào thánh ý Chúa để xem Ngài muốn chúng ta làm gì.
Có lẽ chúng ta phải xét lại lối sống của mình. Hành động của mình. Và mức độ tin nhận của mình. Chúng ta có dám từ bỏ tất cả, để lại đàng sau tất cả để lao mình vào vòng tay Chúa một cách tin tưởng tuyệt đối không? Đó là những lúc chúng ta gặp đau thương, thử thách. Đó là những lúc chúng ta gặp thất bại và đau khổ. Trong những lúc ấy chúng ta có dám tin rằng Chúa đang yêu ta, và đang ở đâu đó quanh ta không? Và bằng với hành động phó thác, chúng ta có dám lao mình vào vòng tay ây yếm của Ngài bằng sự chấp nhận và vui lòng với những thánh giá cuộc đời không? Chính ở điểm thực hành này mà đức tin của chúng ta mới đem lại phép lạ. Mà phép lạ lớn lao nhất là sự bình an trong tâm hồn, và lòng yêu mến Thiên Chúa.
“Đức tin anh đã chữa anh”. Ước gì đức tin của chúng ta cũng sẽ chữa lành sự mù lòa tâm linh đang làm cho chúng ta không nhìn ra Thiên Chúa. Sự mù lòa tâm linh thường khiến chúng ta đi trong tăm tối cuộc đời, làm cho chúng ta ngày càng xa Chúa là nguồn ánh sáng giải thoát và bình an. “Lậy Chúa, xin cho con được sáng”.
T.s. Trần Quang Huy Khanh
Chi Dòng Ðồng Công Hoa Kỳ