Sự phục sinh của Chúa Giêsu Kitô không chỉ là một sự kiện choáng ngợp, có một không hai trong lịch sử, mà đã trở thành điểm then chốt xác định bản chất của niềm tin Kitô giáo. Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, trong tông thư Dies Domini, nhấn mạnh rằng: “Sự Phục Sinh của Chúa Giêsu là sự kiện căn bản làm nền tảng cho đức tin Kitô giáo” (Vatican, ngày 31 tháng 5, Lễ Trọng Hiện Xuống, năm 1998). Sự phục sinh của Chúa Giêsu Kitô vượt qua bất cứ ranh giới nào của con người: chủng tộc,văn hóa, xã hội, chính trị…Trong Lễ Phục Sinh, các tín hữu cùng thừa nhận chiến thắng cuối cùng của ánh sáng trước bóng tối, sự cứu độ những người tội lỗi và sự sống vượt qua cái chết. Đó thực sự là một câu chuyện về tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa, đã hy sinh tột cùng để cứu độ nhân loại, để lại cho chúng ta lời hứa về cuộc sống vĩnh cửu.
Đối với người Công giáo, Lễ Phục sinh không phải là một lễ chỉ kéo dài trong một ngày, mà là cả một mùa suy tư, chiêm niệm và đổi mới. Tác động sâu sắc của Sự Phục sinh của Chúa Giêsu Kitô vượt ra ngoài những bức tường của các nhà thờ và trở thành sức mạnh hướng dẫn cuộc sống hàng ngày của các tín hữu. Thánh Augustinô đã nắm bắt được ý nghĩa này và tuyên bố: “Chúng ta là một dân tộc Phục Sinh, và Halleluiah là bài hát của chúng ta” (Augustinô, Exposition on Psalm 148). Chính Thánh Phaolô tuyên bố: “Nếu Chúa Kitô đã không trỗi dậy, thì lời rao giảng của chúng tôi trống rỗng, và cả đức tin của anh em cũng trống rỗng… Nếu Chúa Kitô đã không trỗi dậy, thì lòng tin của anh em thật hão huyền, và anh em vẫn còn sống trong tội lỗi của anh em. Hơn nữa, cả những người đã an nghỉ trong Chúa Kitô cũng bị tiêu vong. Nếu chúng ta đặt hy vọng vào Chúa Kitô chỉ vì đời này mà thôi, thì chúng ta là những kẻ đáng thương hơn hết mọi người” (1 Cor 15:14, 17-19).
Các bài đọc Phục Sinh hôm nay nêu bật ba điều cần phải diễn ra trong đời sống của các Kitô hữu nếu họ muốn tham gia sâu xa hơn bao giờ hết vào cuộc sống mới của Chúa Kitô phục sinh, Đấng mà Thần khí và quyền năng thần linh của Ngài đã thấm nhập vào toàn thể vũ trụ.
- Tìm kiếm những gì thuộc về Chúa Kitô
Trước hết, là Kitô hữu, nếu chúng ta mong muốn trở thành một “dân tộc Phục sinh”, thì chúng ta phải tìm kiếm những giá trị thuộc về trời cao: “Anh em đã được trỗi dậy cùng với Chúa Kitô, nên hãy tìm kiếm những gì thuộc thượng giới, nơi Chúa Kitô đang ngự bên hữu Thiên Chúa” (3:1). Trong bức thư này gửi các tín hữu Côlôsê, Thánh Phaolô khuyến khích họ đặt Chúa Kitô làm trung tâm trong mọi lĩnh vực của cuộc sống. Đối với người có đức tin, cuộc sống không chỉ đơn thuần là những công việc, nghỉ ngơi rồi lại làm việc nhiều hơn nữa; thành công và thất bại, cưới vợ lấy chồng, sinh con đẻ con cháu; mua sắm và tiêu dùng; mọi thứ dường như hết sức bình thường và có lẽ cũng vô cùng đơn điệu. Đó chưa phải là sự sống thật. Sự sống thật là Chúa Kitô. Ngài là tâm điểm của những khát vọng sâu xa của chúng ta, của trái tim và tâm trí chúng ta trong những lúc thuận lợi cũng như khó khăn, là lý do cho sự hiện hữu và là niềm hy vọng cho tương lai của chúng ta. Thiên Chúa không muốn cuộc đời của chúng ta chỉ là những tháng ngày đầy lo toan, gánh chịu bao nhiêu thứ đa đoan trần tục, lúc căng thẳng lúc chán nản, giống như chúng ta đang đi trong những vòng luẩn quẩn và mắc kẹt trong trần gian như bị giam giữ trong một thứ lao tù. Cuộc sống mỗi ngày của chúng ta cần có một ý nghĩa tâm linh. Thánh Thánh Phaolô kêu gọi chúng ta đến một thế giới lớn hơn, một cách nhìn rộng hơn: “Anh em hãy hướng lòng trí về những gì thuộc thượng giới, chứ đừng chú tâm vào những gì thuộc hạ giới” (Cl 3: 2). Ngài kêu gọi chúng ta ngước mắt lên và tập trung vào Chúa Kitô để có được mục đích cho những nỗ lực của chúng ta trên trần thế này.
Thánh Phaolô muốn nói rằng cuộc sống trên trần thế này sẽ tốt đẹp hơn nếu cuộc sống đó được sống bằng quyền năng của Chúa Kitô phục sinh: “Thật vậy, anh em đã chết, và sự sống của anh em được ẩn tàng nơi Thiên Chúa, cùng với Chúa Kitô” (Cl 3: 2). Tuy nhiên điều cần tránh không phải là trần thế mà là thói vô đạo đức: “Vậy anh em hãy giết chết những gì thuộc về hạ giới trong con người anh em: ấy là gian dâm, ô uế, đam mê, ước muốn xấu và tham lam; mà tham lam cũng là thờ ngẫu tượng” (Cl 3: 5). Điều này không có nghĩa là các tín hữu bỏ bê các công việc bổn phận hằng ngày để cứ mơ tưởng về cõi vĩnh hằng, nhưng chỉ có nghĩa là các tín hữu không chỉ quan tâm đến những điều tầm thường của thế gian. Các tín hữu cần bận tâm đến những việc trên trời, để cảm giác, cảm xúc, suy nghĩ, ý tưởng và hành động của họ thấm nhuần những giá trị thiêng liêng. Các tín hữu phải nhìn mọi thứ nơi trần thế trong cái nhìn vĩnh cửu: “Khi Chúa Kitô, nguồn sống của chúng ta xuất hiện, anh em sẽ được xuất hiện với Ngài, và cùng Ngài hưởng phúc vinh quang” (Cl 3:4). Chúng ta được mời gọi sống một cuộc sống đời thường bằng “sự sống được ẩn tàng nơi Thiên Chúa, cùng với Chúa Kitô.”
- Cởi bỏ những tấm vải liệm
Nếu muốn dự phần vào việc Chúa Kitô sống lại từ cõi chết, thì chúng ta phải cởi bỏ những tấm vải liệm của mình. Bài đọc Tin Mừng theo thánh Gioan kể câu chuyện về Maria Mađalêna, Simon Phêrô và môn đệ yêu dấu của Chúa Giêsu phát hiện ra rằng xác của Chúa Giêsu, vốn đã bị đóng đinh, chết, nay không còn trong ngôi mộ nơi Ngài được mai táng nữa. Thay vào đó, tất cả những gì họ tìm thấy trong ngôi mộ là vải liệm của Chúa Giêsu: “Ông cúi xuống và nhìn thấy những băng vải còn ở đó, nhưng không vào. Ông Simôn Phêrô theo sau cũng đến nơi. Ông vào thẳng trong mộ, thấy những băng vải để ở đó, và khăn che đầu Chúa Giêsu. Khăn này không để lẫn với các băng vải, nhưng cuốn lại, xếp riêng ra một nơi” (Ga 20: 5-7).
Chúa Kitô từ cõi chết sống lại, Ngài trút bỏ vải liệm, trở nên con người hiển vinh, vượt qua mọi ràng buộc của định luật vật lý, sinh hóa, của trời cũ đất cũ. Dù chúng ta là người đang sống nhưng liệu chúng ta có đang mặc vải liệm không? Điều gì trong cuộc sống của chúng ta là vải liệm? Chúng ta đã mặc cho mình những tấm vải liệm này hay để người khác mặc cho chúng ta? Chúng ta có sẵn sàng cởi bỏ những tấm vải liệm này để sống lại và trở nên một với Chúa Kitô sống động đầy kỳ diệu hay chúng ta bằng lòng trở thành những người chết về mặt tinh thần, cảm xúc, tâm lý, trí tuệ, xã hội, dù vẫn còn đang sống? Lễ Phục sinh mời gọi chúng ta mặc những bộ quần áo mới vinh hiển – “mặc lấy Chúa Kitô”, sống một đời sống mới.
“Mặc lấy Chúa Kitô”, sống một đời sống mới, chia sẻ vinh quang Phục Sinh có nghĩa gì? Các tín hữu, nhờ đức tin và phép rửa, chia sẻ lời hứa về một cuộc sống mới và vĩnh cửu: “Anh em không biết rằng: khi chúng ta được dìm vào nước thanh tẩy, để thuộc về Chúa Kitô Giêsu, là chúng ta được dìm vào trong cái chết của Người sao? Vì được dìm vào trong cái chết của Ngài, chúng ta đã cùng được mai táng với Ngài. Bởi thế, cũng như Ngài đã được sống lại từ cõi chết nhờ quyền năng vinh hiển của Chúa Cha, thì chúng ta cũng được sống một đời sống mới. Thật vậy, vì chúng ta đã nên một với Chúa Kitô nhờ được chết như Ngài đã chết, thì chúng ta cũng sẽ nên một với Ngài, nhờ được sống lại như Ngài đã sống lại” (Rm 6:3-5). “Mặc lấy Chúa Kitô” đòi hỏi phải cởi bỏ những điều ác trong chúng ta, vốn không dễ nhận ra, vì từ lâu chúng ta đã đồng hóa nó với chính cái tôi của mình. Mà buông bỏ cái tôi là điều không dễ chút nào. Nhưng chính nó đã chiếm tất cả vị trí của Thiên Chúa trong cuộc đời chúng ta. Đó là con người cũ, men cũ mà con người “mới” phải cởi bỏ để sống sự sống mới của Chúa Phục Sinh: “Tôi sống, nhưng không còn phải là tôi, mà là Chúa Kitô sống trong tôi” (Gl 2;20). Chúng ta có đang từ bỏ con người cũ để mặc lấy Chúa Kitô như chúng ta cam kết khi lãnh nhận phép Thánh Tẩy không?
Sách Giáo lý Giáo hội số 537 khẳng định rằng “Kitô hữu, nhờ bí tích Rửa Tội, được đồng hoá một cách bí tích với Chúa Giêsu, Đấng, trong phép rửa của mình, đã tham dự trước vào cái Chết và sự Sống Lại của mình; họ phải tiến vào mầu nhiệm của sự khiêm tốn quy phục và thống hối này, bước xuống nước cùng với Chúa Giêsu để cùng với Ngài bước lên, và phải được tái sinh bởi nước và Chúa Thánh Thần để trở nên con yêu dấu của Chúa Cha trong Chúa Con và “sống một đời sống mới”.
Thông điệp này trở thành nguồn hy vọng rằng sau khi vượt qua bức màn của cái chết như chúa Kitô, chúng ta được giải thoát khỏi xiềng xích của tội lỗi và cái chết, được sống một cuộc sống hiệp thông với Thiên Chúa.
- Sống sứ mạng của Chúa Kitô
Thứ ba, nếu các Kitô hữu mong muốn trở thành một “dân tộc Phục Sinh”, chia sẻ hồng ân sự sống mới khi làm chứng cho sự phục sinh của Chúa Kitô, thì chỉ hát “Halleluia” thôi thì chưa đủ. Bài đọc hôm nay trích từ sách Công vụ Tông đồ nhắc nhở chúng ta rằng Thiên Chúa đã xức dầu cho Chúa Giêsu thành Nadarét bằng Thánh Thần và quyền năng. Những quyền năng này được trao cho Chúa Kitô để Ngài ôm lấy và sống sứ mạng thánh thiện là rao giảng, dạy dỗ, chữa lành tất cả những ai bị bệnh tật, và giải thoát những ai bị ma quỷ kiềm chế: “Quý vị biết rõ biến cố đã xảy ra trong toàn cõi Giuđê, bắt đầu từ miền Galilê, sau phép rửa mà ông Gioan rao giảng. Quý vị biết rõ: Đức Giêsu xuất thân từ Nadarét, Thiên Chúa đã dùng Thánh Thần và quyền năng mà xức dầu tấn phong Ngài. Đi tới đâu là Ngài thi ân giáng phúc tới đó, và chữa lành mọi kẻ bị ma quỷ kiềm chế, bởi vì Thiên Chúa ở với Ngài” (Cv 10:37-38).
Cả chúng ta nữa, những người bước đi theo truyền thống của các Tông đồ, cũng được rửa tội trong Chúa Kitô. Chúng ta đã được xức dầu bằng Thánh Thần và có cùng sứ mạng như Chúa Kitô và các Tông đồ: “Chúng tôi phải rao giảng cho dân, và long trọng làm chứng rằng chính Ngài là Đấng Thiên Chúa đặt làm thẩm phán, để xét xử kẻ sống và kẻ chết. Tất cả các ngôn sứ đều làm chứng về Ngài và nói rằng phàm ai tin vào Ngài thì sẽ nhờ danh Ngài mà được ơn tha tội” (Cv 10: 42-43).
Trở thành một dân tộc Phục Sinh có nghĩa là thực hiện công việc của Chúa Kitô Phục Sinh bằng quyền năng của Ngài và “làm chứng” về Ngài. Dân tộc Phục Sinh sẽ hướng dẫn người ta đến với Chúa Giêsu, và qua Chúa Giêsu mà đến với Chúa Cha. Bằng lời nói và việc làm, dân tộc Phục Sinh làm chứng Chúa Giêsu là Sự thật và là Thiên Chúa. Và mọi Kitô hữu đều thực hiện những công việc này trong cuộc sống của mình. Kitô hữu là hương thơm của Chúa Kitô, là ánh sáng của thế giới, “là tác phẩm của Thiên Chúa, chúng ta được dựng nên trong Chúa Kitô Giêsu, để sống mà thực hiện công trình tốt đẹp Thiên Chúa đã chuẩn bị cho chúng ta” (Ep 2:10). Công trình tốt đẹp ấy là giúp mọi người tin vào Chúa Giêsu, đón nhận mọi người bằng một tình yêu chữa lành, tiếp đón những người bị gạt ra ngoài lề xã hội. Nhờ ân sủng của Chúa Kitô phục sinh, chúng ta sống hòa hợp, chiếu tỏa ánh sáng đức tin và tình yêu để vượt qua bóng tối của tuyệt vọng và cái chết. Như vậy, chúng ta có thể yên tâm rằng Chúa Kitô phục sinh vẫn sống động trong mỗi chúng ta và giữa tất cả chúng ta.
Bước ra khỏi Mùa Chay và cử hành niềm vui phục sinh, chúng ta hãy để lời ca “Halleluia – Hãy ngợi khen Chúa” vang lên trong tâm hồn chúng ta, vì chúng ta thực sự là dân tộc Phục Sinh, đang cử hành chiến thắng của sự sống vĩnh cửu. Chúa Kitô đã sống lại! Halleluia!
Phêrô Phạm Văn Trung.