KHU VƯỜN BÍ MẬT

“Ngài đem anh ta ra khỏi đám đông, đặt ngón tay vào tai anh và bôi nước miếng vào lưỡi anh!”.

“The Secret Garden”, “Khu Vườn Bí Mật”, cuốn sách của nữ văn sĩ Frances H. Burnett viết năm 1911, kể về một khu vườn bị khoá kín suốt 10 năm, cho đến khi Mary, một cô bé mồ côi ngang ngạnh, tình cờ có được chìa khoá. Cô bé đã đánh thức và hồi sinh khu vườn với tình yêu và sự chăm sóc. Khu vườn sống lại với những đổi thay của những đứa trẻ chung quanh Mary. Colin, một cậu trai èo uột chôn kín tuổi thơ, luôn nghĩ mình sắp chết; Dickon, một cậu bé chỉ kết thân với động vật. Nhờ khu vườn, Mary không còn là một tiểu thư trái khoáy; Colin rũ bỏ những tuyệt vọng để tuyên bố “sẽ sống mãi”. Khu vườn sáng bừng sức sống con trẻ bởi ‘tình yêu cuộc sống’ của chúng!

Kính thưa Anh Chị em,

Tương tự như thế, qua Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay, một người câm điếc được Chúa Giêsu đưa vào một ‘khu vườn bí mật’ khác; ở đó, Ngài chữa lành anh. Marcô viết, Ngài ‘đem anh ta ra khỏi đám đông!’. Đó là một chi tiết khá bất ngờ, giàu ý nghĩa, đầy thú vị và không ít thời sự!

Tại sao Chúa Giêsu đưa người câm điếc ra khỏi đám đông? Phải chăng, Ngài muốn tránh xa ồn ào, Ngài muốn anh ở một mình với Ngài; Ngài muốn tỉ tê với anh trong thinh lặng và cô tịch. Ngài đưa anh vào ‘khu vườn bí mật’ có tên “Giêsu”, chính Ngài! Chính nơi cô tịch bên ngoài và trầm lắng bên trong ấy, tai anh nghe được “Lời Giêsu”, mắt anh thấy được “Ánh Sáng Giêsu”, miệng anh kêu được “Tên Giêsu”, và trái tim anh cảm nếm được “Tấm Lòng Giêsu”. Cũng thế, hơn bao giờ hết, dù muốn hay không muốn, trong những ngày hôm nay, Chúa Giêsu đang đưa mỗi người chúng ta đi vào ‘khu vườn bí mật’ của lòng mình là chính Ngài; Ngài muốn chúng ta tránh xa đám đông, tránh xa các hoạt động thường ngày; thậm chí tránh xa cả những người khác… để ở đó, Ngài cũng có thể thầm thì với chúng ta và chữa lành hồn xác mỗi người chúng ta.

Tin Mừng nói, Chúa Giêsu “đặt ngón tay vào tai người câm điếc và bôi nước miếng vào lưỡi anh”. Hôm nay, trong ‘khu vườn bí mật’ của mỗi người, Chúa Giêsu không chỉ đặt tay Ngài vào tai chúng ta, nhưng còn đặt tay Ngài vào tim của mỗi người; không chỉ muốn tai chúng ta được mở ra, Ngài còn muốn tim của chúng ta được nghe Lời Ngài, Lời cứu độ, Lời xót thương và Lời chữa lành. Trong khu vườn Giêsu, Ngài không chỉ muốn bôi nước miếng vào lưỡi chúng ta, nhưng còn muốn chúng ta uống chính Máu Ngài và được nuôi sống bằng chính Thịt Ngài. Những ngày hôm nay, khi không đến được nhà thờ, chớ gì mỗi người, mỗi gia đình chúng ta cũng có thể gặp gỡ Chúa Giêsu qua các giờ kinh sáng tối; ở đó, chúng ta lắng nghe Lời Chúa với một bản văn Thánh Kinh; và ở đó, chúng ta còn được rước Chúa thiêng liêng. Và như thế, Chúa Giêsu cũng có thể chạm vào tim và chữa lành linh hồn mỗi người từ ‘khu vườn bí mật’ của lòng mình, của gia đình mình!

Ở đó, Chúa Giêsu còn “ngước mặt lên trời”. Đúng, Ngài đang cầu xin Chúa Cha cho chúng ta; Ngài đang thổn thức, đang đau, đang thấp thỏm, bồn chồn với chúng ta. Rồi Ngài cũng thốt lên, “Effetha!”, “Hãy mở ra!”; Chúa Giêsu cầu xin Chúa Cha mở lòng chúng ta để đón nhận ân sủng của Ngài và mở ra với những nhu cầu của anh chị em chung quanh, những người đang đau khổ cần được giúp đỡ mà thánh Giacôbê nhắc đến qua thư ngài hôm nay. Chính trái tim, cốt lõi sâu thẳm của chúng ta, mà Chúa Giêsu muốn “mở ra”. Ngài là Lương Y Thiên Chúa sai đến, được Isaia báo trước qua bài đọc thứ nhất, “Bấy giờ mắt người mù sáng lên, và tai người điếc mở ra!”.

Anh Chị em,

Mỗi đôi tình nhân đều có những câu chuyện bí mật, nơi chốn bí mật; ở đó, họ tỏ tình cho nhau. Vậy, hãy trở về với khu vườn bí mật của lòng mình; Chúa Giêsu đang đợi, đang chờ để truyền sức sống thần linh của Ngài cho chúng ta. Ở đó, chúng ta sẽ cất lên, “Ca tụng chúa đi, hồn tôi hỡi!” như Thánh Vịnh đáp ca hôm nay nhắc nhở; ca tụng Chúa vì chúng ta là những người được Ngài cứu sống như cậu bé Colin tưởng mình sắp chết được hồi sinh trong câu chuyện của Burnett, như người câm điếc được chữa lành của Tin Mừng. Những ngày hôm nay, khi mọi người, giàu cũng như nghèo, quyền thế cũng như cùng đinh đang chới với giữa biển khơi, không biết bám vào đâu; thì chúng ta, con cái Chúa, những người may mắn, không chỉ được mặc một áo phao cứu sinh có tên “Giêsu”, nhưng còn được Ngài dìu vào một hải đảo có tên “Lòng Thương Xót”. Trong Ngài, chúng ta được che chở, nuôi sống. Vì thế, “Ca tụng chúa đi, hồn tôi hỡi!” là một điều phải lẽ.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin cho con biết trân quý những tuần sống ‘hiếm hoi’ trong ‘khu vườn bí mật’ lòng mình. Xin chữa lành con, để con có thể nghe và chuyển trao sứ điệp yêu thương của Chúa cho anh chị em con, ngay trong những ngày hôm nay”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

Chia sẻ Bài này:

Related posts