Khi Chúa Giê-su cùng các môn đệ xuống thuyền sang bờ bên kia biển hồ, một trận cuồng phong nổi lên dữ dội, nước xô ập vào thuyền. Các môn đệ hoảng hốt đối phó với sóng to gió lớn. “Trong khi đó, Chúa Giê-su dựa đầu vào chiếc gối mà ngủ” như chẳng có gì xảy ra.
Khi viết như thế, có lẽ thánh Mác-cô ám chỉ Chúa Giê-su muốn để cho các môn đệ tự mình đương đầu với nghịch cảnh và tự tìm cách giải quyết vấn đề.
Trước tình thế nguy nan, các môn đệ sợ hãi đánh thức Chúa Giê-su dậy và lên tiếng trách móc: “Thầy ơi! Chúng ta chết đến nơi rồi mà Thầy chẳng lo gì sao?”
Bấy giờ, Chúa Giê-su truyền cho gió im biển lặng làm an lòng mọi người và Ngài khiển trách các ông đã không biết vận dụng lòng tin để đối phó: “Sao nhát thế? Làm sao mà anh em vẫn chưa có lòng tin?”
Vì thiếu lòng tin nên các môn đệ đâm ra hốt hoảng. Vì thiếu lòng tin mà các ông đã không đẩy lùi được sóng gió. Chúa Giê-su đã dạy: “Nếu anh em có lòng tin bằng hạt cải thôi, thì dù anh em bảo núi nầy: “Rời khỏi đây, qua bên kia!” nó cũng sẽ qua, và sẽ chẳng có gì anh em không làm được”, thế nhưng bài học nầy vẫn chưa thấm nhập vào tâm hồn các ông. (Matthêu 17,20; Mt 9,22; Mt 15, 28; Mt 21, 21-22)
Lắm khi trong cuộc đời, chúng ta gặp phải nhiều gian truân sóng gió: bị thất bại trong công việc làm ăn, gặp nhiều rủi ro trong cuộc sống… khiến chúng ta buồn phiền, thất vọng. Chúng ta kêu van với Chúa nhưng chẳng thấy hồi âm. Thế là chúng ta trách móc Chúa như các môn đệ gặp sóng gió trong Tin mừng hôm nay: “Lạy Thầy, chúng con chết đến nơi rồi mà Thầy chẳng quan tâm sao?”
Thực ra, Thiên Chúa không bao giờ bỏ mặc chúng ta, nhưng Ngài để cho khó khăn xảy đến để rèn luyện chúng ta trưởng thành.
Trong nhà nọ, cha mẹ quá nuông chiều con cái, con xin gì cha mẹ cho ngay; lúc nào cũng đùm bọc, che chở con cái, lo cho con hết mọi sự từ A đến Z. Thế là đứa bé lớn lên mập mạp trắng trẻo, nhưng rất yếu ớt, không thể tự lo cho mình mà phải cậy dựa hoàn toàn vào cha mẹ… Giáo dục như thế là làm hại con, làm cho con mình lệ thuộc, mềm yếu và rất khó trưởng thành.
Trong khi đó, phụ huynh nhà bên cạnh để con vừa đi học, vừa phải lo làm việc cần cù giúp đỡ gia đình, vừa tự liệu lấy những nhu cầu bản thân.
Nhiều năm sau, cha mẹ của cả hai qua đời. Người con được nâng niu chiều chuộng trong thời niên thiếu cảm thấy hụt hẫng như người què mất cặp nạng, không thể tự đứng trên đôi chân của mình, không biết nương tựa vào ai mà sống. Còn người con kia, nhờ quen lao động cần cù, nhờ được trui rèn trong gian khổ, nay trở thành người đầy bản lĩnh, không lùi bước trước bất kỳ khó khăn nào.
Thiên Chúa cũng rèn luyện chúng ta theo hướng đó.
Khi chúng ta cầu xin lương thực, Chúa không cho ngay con cá mà trao cần câu để ta tự câu cá nuôi mình.
Khi chúng ta xin nhà ở, Chúa không cho trúng số để có ngay một ngôi nhà khang trang cho ta trú ngụ, nhưng Ngài trao cho chúng ta khối óc và đôi tay để lao động. Nhờ thế, không những ta có nhà ở mà còn có thêm nhiều tiện nghi khác.
Chúa không thích ban bố theo kiểu người giàu sang bố thí nắm xôi cho kẻ ăn mày, vì làm như thế là hạ thấp nhân cách và phẩm giá người nhận, nhưng Ngài cung cấp những điều kiện cần thiết giúp ta lao động và phát minh, tạo ra những tiện nghi cần thiết cho đời sống và phát triển toàn diện con người.
Lạy Chúa Giê-su,
Chúa để cho sóng to gió lớn xảy đến trong cuộc đời không phải vì ghét bỏ chúng con, nhưng đó là những bài tập rất cần thiết để rèn luyện chúng con nên người.
Xin cho chúng con sẵn sàng đón nhận mọi khó khăn trong đời và quyết chí vượt qua, nhờ đó, mỗi ngày chúng con càng trưởng thành, giàu bản lãnh và khôn ngoan hơn. Amen.
Linh mục Inhaxiô Trần Ngà
Tin mừng Mác cô 4, 35-41
Hôm ấy, khi chiều đến, Đức Giê-su nói với các môn đệ: “Chúng ta sang bờ bên kia đi! “36 Bỏ đám đông ở lại, các ông chở Người đi, vì Người đang ở sẵn trên thuyền; có những thuyền khác cùng theo Người.37 Và một trận cuồng phong nổi lên, sóng ập vào thuyền, đến nỗi thuyền đầy nước.38 Trong khi đó, Đức Giê-su đang ở đàng lái, dựa đầu vào chiếc gối mà ngủ. Các môn đệ đánh thức Người dậy và nói: “Thầy ơi, chúng ta chết đến nơi rồi, Thầy chẳng lo gì sao? “39 Người thức dậy, ngăm đe gió, và truyền cho biển: “Im đi! Câm đi! ” Gió liền tắt, và biển lặng như tờ.40 Rồi Người bảo các ông: “Sao nhát thế? Làm sao mà anh em vẫn chưa có lòng tin? “41 Các ông hoảng sợ và nói với nhau: “Vậy người này là ai, mà cả đến gió và biển cũng tuân lệnh?”