Không sợ Thiên Chúa chối bỏ, chỉ sợ con người bưng tai bịt mắt để khỏi nhận ra Thiên Chúa mà thôi. Từ ngàn xưa, Thiên Chúa vẫn chỉ một đường lối, đó là trung thành ngỏ lời với con người.
Chúa sử dụng mọi cách thức, mọi hoàn cảnh, mọi chiều kích để thế giới này, vũ trụ này nói chung và nơi cuộc đời của từng người nói riêng, ghi đậm dấu ấn lòng thương xót của Chúa.
Thiên Chúa luôn tìm cách để gần gũi, để nên một với con người. Vì thế, Thiên Chúa không ngừng yêu thương tỏ mình cho con nguời. Chính Chúa Kitô là bằng chứng lớn lao cho tình yêu ấy.
Về phía con người, lẽ ra phải khát khao, phải vui mừng đón nhận, và đón nhận bằng tất cả niềm hạnh phúc của một thụ tạo được Đấng Tạo Hóa cúi xuống đoái thương, thì ngược lại, họ lại phản bội, lại ghanh ghét, chối từ, lắm lúc muốn thay quyền Thiên Chúa…
Càng là những người nắm quyền hành, mang bộ mặt đạo đức, lại có thể càng là kẻ kiêu ngạo, có khi lại là kẻ chống đối Thiên Chúa.
Ngày Chúa Giêsu giáng sinh, qua thiên thần, Chúa tỏ mình cho các mục đồng. Những người bị coi là thấp bé này, mở lòng đón nhận mạc khải của Chúa. Còn các đạo sĩ ngoại giáo, chỉ bằng ánh sao lạ trên bầu trời phương Đông, Chúa đã ngỏ lời với họ. Các đạo sĩ chân thành đón nhận mạc khải. Bởi vậy, những tâm hồn đơn hèn, khiêm nhu của các mục đồng, của các đạo sĩ hạnh phúc nhiều vì là những người đầu tiên đón nhận Tin mừng Giáng sinh.
Trong khi để ngỏ lời với Hêrôđê và cả thành thánh Giêrusalem, thì không phải chỉ là ánh sao, nhưng “thế giá” bội phần. Bởi tỏ mình qua ánh sao, dù có lạ, có sáng đến đâu, trước sau vẫn chỉ là ánh sao.
Hoàng triều Hêrôđê và Giêrusalem được Thiên Chúa gởi chính con người là bản thân các đạo sĩ mang theo Tin mừng Giáng sinh để ngỏ lời, đồng thời lời Kinh Thánh lại được mở ra: “Hỡi Bêlem, miền đất Giuđa, ngươi đâu phải là thành nhỏ nhất của Giuđa, vì ngươi là nơi, vị lãnh tụ chăn dắt Israen dân Ta sẽ ra đời” (Mk 5, 2 ; 2 Sm 5, 2; Mt 2, 6). Chúa dành cho Hêrôđê và Giêrusalem vị trí quan trọng trong việc mạc khải mầu nhiệm Giáng Sinh của Ngài.
Thiên Chúa vẫn trung thành và mãi mãi trung thành, dù con người có khép lòng mình lại, khép rất chặt, Thiên Chúa vẫn yêu thương mời gọi, vẫn kiên nhẫn đợi chờ, vẫn tha thiết lấp đầy khát vọng của họ bằng chính sự hiến thân của mình, trao ban chính mình làm gia nghiệp đời đời của họ.
Đáng tiếc cho Hêrôđê và những kẻ thuộc về ông! Tất cả đã không một chút mảy may muốn mở lòng để nhận ra Thiên Chúa đang ngỏ với mình.
Thật chua chát, bởi Hêrôđê và quần thần không là kẻ ngoại, không ở xa xôi, hẻo lánh, tận trời Đông nào, lại ở rất gần nơi Đấng làm người vừa giáng sinh.
Họ không nghèo, không dốt nát như các mục đồng, nhưng đầy đủ phương tiện: nguồn Kinh Thánh nắm trong tay; những nhà thông luật và hiểu biết Kinh Thánh luôn vây quanh, sẵn sàng giải thích Kinh Thánh; phương tiện vật chất có thừa…, lại trở nên những tâm hồn chết lạnh vì thiếu vắng Thiên Chúa.
Hóa ra cái giàu của hoàng triều Hêrôđê lại chính là cái nghèo, nghèo không thể tưởng, nghèo đến mức trần trụi, đáng thương.
Họ chỉ có mỗi bản thân của mình mà thôi.
Ích kỷ đến thế làm sao có thể gặp Thiên Chúa, Đấng chỉ có yêu và xả thân vì yêu.
Ích kỷ đến thế, vì thế cũng độc ác không vừa. Không những ông đóng chặt cửa lòng trước tin vui Chúa Cứu Thế giáng trần, mà còn sợ Ngài tranh giành ngai vàng của ông, đến nỗi thẳng tay thanh trừng sự sống của Ngài.
Không có Thiên Chúa trong lòng mình, không có bất cứ điều gì người ta không dám làm, dù tàn nhẫn đến đâu. Thực tế dù không thể giết Thiên Chúa làm người, Hêrôđê đã giết chết vô vàn trẻ sơ sinh Dothái.
Thế giới vẫn đầy người học rộng, nghiêng cứu giỏi, hoạt bát, tinh ranh… Không thiếu triết gia lý luận sắc bén, người vô thần có quyền to lộng đẹp, chánh trị gia lãnh nhiều chức tước tha hồ thao túng trong bàn tay sắt, nhiều nhà khoa học giỏi, nhiều kẻ thành đạt trong nhung lụa, nhiều kẻ đỗ đạt hết bằng cấp này đến bằng cấp khác… Họ được thế gian coi là xuất chúng, uyên thâm…
Nhưng họ thuộc nòi giống Hêrôđê. Có mấy ai trong họ nhìn thấy ánh sáng từ trời cao chiếu soi cõi lòng. Có mấy ai trong họ nhìn thấy bất cứ một ánh sáng nào của lòng tin, của con đường về hạnh phúc trường cửu…
Dòng dõi Hêrôđê kiêu ngạo, muôn đời vẫn không tìm thấy Thiên Chúa, vẫn sống trong u tối, vẫn là kẻ ngu dốt dù họ đầy những tri thức thực nghệm…
Hãy khiêm nhường như Đạo Sĩ. Xin Chúa ban tình yêu nồng nàn, đức tin đơn sơ, cõi lòng mềm dẻo sẵn sàng để Chúa uốn nắn thành người tha thiết tìm Chúa qua mọi thời gian sống, nơi mọi hoàn cảnh, mọi biến cố của đời mình.
Thiên Chúa chỉ là Thiên Chúa của kẻ đơn sơ, tâm thành, hướng thiện. Ba Đạo Sĩ cúi mình bước vào hang đá kính thờ Hài Nhi không ngai vàng, không quyền lực, nghèo đến nỗi sinh ra nơi hang lừa, máng cỏ… Nhưng họ có tình yêu, lòng sốt mến, sự chân thành. Họ gặp Đấng là Thiên Chúa của lòng họ.
Chỉ có thiện tâm mới có thể gặp Thiên Chúa, Chân Lý trường tồn của đời người…!
Kẻ không có thiện tâm, dù có tuyên xưng mình thờ Chúa vạn lần, vẫn là kẻ giết Chúa!…
Thờ Chúa và vẫn giết Chúa, tưởng chừng là điều mâu thuẫn, khó nghe. Nhưng nếu cứ mãi đuổi theo lối sống Hêrôđê, điều khó hiểu ấy lại là sự thật!
Lm JB NGUYỄN MINH HÙNG