Trên thân thể chúng ta, mọi thứ đều tốt lành, đáng quý, đều được Tạo Hóa sắp xếp hài hòa, chi thể này bổ sung và cần thiết cho chi thể kia. Khiếm khuyết bất cứ phần nào của thân thể, đều là sự mất mát, là bất hạnh.
Cũng vậy, mắt là đèn sáng của cả thân thể. Khiếm khuyết đôi mắt là bất hạnh lớn, vì đi lại khó khăn, không còn nhìn thấy vẻ đẹp của thiên nhiên, của những người thân yêu, của cuộc sống quanh ta. Bất hạnh vì suốt đời, ta hoàn toàn chìm trong bóng tối…
Tuy nhiên, sự mù lòa đôi mắt dễ nhận được sự cảm thông, tình yêu thương của mọi người.
Cái đáng thương trên mọi cái đáng thương đó là bị mù về nhận định, khiếm khuyết về suy tư và nhìn nhận chân lý. Chính sự khiếm khuyết trong tinh thần và khiếm khuyết phương diện thiêng liêng này, khiến người ta mù loà về luân lý, về chân thiện mỹ, về lẽ sống và tình yêu dành cho sự sống đời đời.
Càng đáng thương hơn, bởi loại mù tinh thần và thiêng liêng này, làm cho nạn nhân của nó không thể nhận ra mình mù, không chấp nhận mình mù. Họ vẫn bước đi trong vùng tối của tội lỗi, của đam mê nhưng không thấy đường mình đang đi là đường sai trái.
Lệch chuẩn đến vậy, nhưng họ vẫn không nhận ra, ngược lại còn cố chấp sống theo quan điểm của mình. Chính sự ngộ nhận đó giết chết cuộc đời họ và chắc chắn cũng gây nên đau khổ, có khi tổn thất cho những người chung quanh do tình trạng u tối đối với chân lý gây ra.
Vua Đavid dù là kẻ khôn ngoan, dũng cảm, đức độ, nhưng cũng bị mù nặng nề. Nhà vua dù có nhiều thê thiếp, lại vẫn tìm cách chiếm đoạt Batsêva, vợ của tướng Uria, một tướng tài và trung thành với nhà vua.
Vua mượn tay kẻ thù giết Uria và chính thức cưới Batsêva. Cùng lúc Đavid vừa phạm tội ác giết người, ngoại tình, dâm dục vừa là kẻ phản bội cấp dưới.
Nhưng hành động tội ác của Đavid không che dấu được ánh mắt của Thiên Chúa. Chúa sai tiên tri Nathan cảnh tỉnh nhà vua. Nhờ sự khôn khéo của tiên tri, Đavid nhận mình có tội. Ông ăn năn thống thiết. Kể từ đó, Đavid bừng sáng không chỉ đôi mắt thể lý, nhưng là sự bừng tỉnh của tâm hồn. Ông đau đớn vì tội lỗi đã phạm. (II Samuel 11, 1-12, 12).
Bartimê mù mắt thể xác, nhưng sáng mắt tâm hồn. Anh tin Chúa Giêsu có quyền chữa anh khỏi mù. Nhờ tin, anh bất chấp mọi cản trở, mọi cố gắng ngăn chặn của mọi người.
Đúng hơn, người ta càng đe dọa, anh càng lớn tiếng kêu xin, gào thét để đón nhận phúc lành của Chúa bằng được. Anh thành công vì “cầu được ước thấy”. Chúa ngỏ với người mù: “Ðức tin của anh đã chữa anh”.
Còn chúng ta, biết bao nhiêu lần trở nên “mù” theo kiểu vua Đavid: đã từng sa ngã, từng phạm tội. Biết bao nhiêu lần, lý trí của ta bị che phủ bởi những hấp dẫn của cám dỗ, của thái độ hướng chiều về sự tội.
Sự mù quáng đưa đến phạm tội nơi ta, có thể lặp lại y khuôn trường hợp phạm tội của Đavid: Một khi nắm quyền hành, tưởng mình là trên, là nhất thiên hạ, tự cho mình có quyền tính toán và làm những việc mờ ám, bất minh…
Chỉ đến khi bị vạch tội, Đavid mới giật mình ăn năn. Cũng vậy, chúng ta ảo tưởng tội của mình không ai biết, vì thế, không chỉ đã phạm tội, mà còn phạm nhiều lần, phạm không dừng, thậm chí như con mồi say sưa bắt mồi, có khi ta vẫn nuôi ý chí phạm tội cho một tương lai nào đó, nếu tội của ta vẫn tiếp tục trong vòngbí mật…
Hoặc còn nhiều nguyên nhân khác khiến tâm hồn ta tiếp tục mù và càng ngày càng nặng. Những nguyên nhân đó có thể do hoàn cảnh, do môi trường tạo ra. Cũng có thể do thiếu hiểu biết hoặc do đam mê bất chính đã trở thành thói quen ngụp lặn trong tội.
Cũng có thể sự mù tối của linh hồn do lười biếng trong cầu nguyện, trong sự vươn lên kết hợp cùng ơn thánh Chúa, trong sự thường xuyên kiểm điểm bản thân và lãnh nhận bí tích, nhất là bí tích hòa giải…
Mù tối của tâm hồn dẫn đến biết bao nhiêu lần phạm tội, còn do thiếu trách nhiệm, thậm chí cố tình trở nên mù loà để hưởng bổng lộc, hưởng vinh dự nào đó của thế gian…
Để tránh những đổ vỡ do sự tăm tối của tâm hồn gây nên, chúng ta cần thường xuyên phó mình trong tay Chúa, tin tưởng cậy dựa vào tình yêu thương xót của Chúa mà siêng năng nhìn lại bản thân, siêng năng lãnh bí tích, siêng năng cầu nguyện xin ơn Chúa phù trợ để mạnh mẽ vượt thắng cám dỗ, vượt thắng thói hư tật xấu của bản thân.
Hãy như người mù Bartimê, luôn chạy đến nài xin cùng Chúa cách thành tâm: “Lạy con vua Ðavid, xin thương xót con”.
Hoặc như vua Đavid, mạnh mẽ đứng dậy với tất cả lòng ăn năn sám hối chân thành, thống thiết, và hết sức đau khổ vì đã gây nên tội…
Lm JB NGUYỄN MINH HÙNG