THỨ NĂM
Bài Ðọc I: Cv 22, 30; 23, 6-11
Trong những ngày ấy, toà án muốn biết đích xác người Do-thái tố cáo Phaolô về tội gì, nên cởi trói cho ngài, và truyền lệnh cho các thượng tế và toàn thể công nghị họp lại, rồi dẫn Phaolô đến đứng trước mặt họ. Phaolô biết có một số người thuộc phe Sađốc, và một số khác thuộc phe biệt phái, nên kêu lớn tiếng giữa công nghị rằng: “Thưa anh em, tôi là biệt phái, con của người biệt phái, tôi bị xét xử vì niềm hy vọng và vì sự sống lại của những người đã chết”. Ngài vừa nói thế, thì xảy ra sự bất đồng ý kiến giữa các người biệt phái và Sađốc, và hội đồng đâm ra chia rẽ. Vì các người Sađốc cho rằng không có sự sống lại, không có thiên thần và thần linh; còn các người biệt phái thì tin tất cả điều đó. Tiếng la lối inh ỏi, và có mấy người biệt phái đứng lên bênh vực rằng: “Chúng tôi không thấy người này có tội gì; và nếu thần linh hay thiên thần nói với người này thì sao?” Cuộc tranh luận đã đến hồi gây cấn, viên quản cơ sợ Phaolô bị phân thây, nên sai lính xuống kéo ngài ra khỏi họ và dẫn về đồn.
Ðêm sau, Chúa hiện đến cùng ngài và phán: “Hãy can đảm lên! Con đã làm chứng về Ta tại Giêrusalem thế nào, thì cũng phải làm chứng về Ta tại Rôma như vậy”.
Phúc Âm: Ga 17, 20-26
Khi ấy, Chúa Giêsu ngước mắt lên trời cầu nguyện rằng: “Con không cầu xin cho chúng mà thôi, nhưng còn cho tất cả những kẻ, nhờ lời chúng mà tin vào Con, để mọi người nên một, cũng như Cha ở trong Con và Con ở trong Cha, để cả chúng cũng nên một trong Ta, để thế gian tin rằng Cha đã sai Con. Con đã ban cho chúng vinh hiển mà Cha đã ban cho Con, để chúng nên một như Chúng Ta là một. Con ở trong chúng, và Cha ở trong Con, để chúng được hoàn toàn nên một và để thế gian biết rằng Cha đã sai Con, và Con đã yêu mến chúng như Cha đã yêu mến Con. Lạy Cha, những kẻ Cha ban cho Con thì Con muốn rằng Con ở đâu, chúng cũng ở đấy với Con, để chúng chiêm ngưỡng vinh quang mà Cha đã ban cho Con, vì Cha đã yêu mến Con trước khi tạo thành thế gian. Lạy Cha công chính, thế gian đã không biết Cha, nhưng Con biết Cha, và những người này cũng biết rằng Cha đã sai Con. Con đã tỏ cho chúng biết danh Cha, và Con sẽ còn tỏ cho chúng nữa, để tình Cha yêu Con ở trong chúng, và Con cũng ở trong chúng nữa”.
Suy niệm
Lạy Chúa Giêsu, lời Chúa hôm nay tiếp tục là những lời cầu nguyện tha thiết của Ngài. Lời cầu nguyện hôm nay Ngài muốn hướng đến Giáo Hội của Chúa. Giáo Hội là tất cả những người nhờ nghe lời rao giảng của các Tông Đồ mà tin vào Chúa: “Con không chỉ cầu nguyện cho những người này, nhưng còn cho những ai nhờ lời họ mà tin vào con” (Ga17,20).
Qua lời cầu nguyện này con thấy được Chúa luôn luôn ở bên cạnh Giáo Hội, và Giáo Hội muốn là dân của Chúa thì cũng phải đi theo con đường của Đức Kitô: “Lạy Cha, con muốn rằng con ở đâu thì những người Cha đã ban cho con cũng ở đó với con” (Ga17,24). Ở với Chúa, đi theo con đường của Chúa, từ trước tới giờ con cứ nghĩ đó chỉ là con đường thập giá, nhưng không chỉ có thế, mà ở với Chúa, theo con đường của Chúa còn có cả vinh quang nữa: “Để họ chiêm ngưỡng vinh quang của Con, vinh quang mà Cha đã ban cho con” (Ga17,24).
Chính vì vậy điệp khúc đau khổ-vinh quang luôn vang lên trong lòng Giáo Hội cũng như chính cuộc đời con. Những lúc Giáo Hội phát triển mạnh mẽ về đức tin, đức cậy, đức mến là những lúc Giáo Hội vinh quang. Những lúc Giáo Hội bị khủng hoảng là những lúc Giáo Hội đau khổ. Bản thân con cũng có những lúc được thành công, được tán dương, được khen thưởng, hoặc chính bản thân cảm nhận được sự bình an trong Chúa… thì những lúc đó quả thật là vinh quang. Nhưng cũng không ít lần trong cuộc đời phải nếm trãi đau thương, thất bại, thử thách, hiểu lầm, hoặc tâm hồn con cảm thấy hoang mang lo sợ… thì những lúc đó quả thật là thập giá nặng nề.
Lạy Chúa, Lời Chúa ngày hôm nay cho con thấy đó là con đường mà Giáo Hội và chính bản thân con phải đi. Con đường đó không phải chỉ có thập giá, nhưng cũng có vinh quang để con nếm trải trước vinh quang nước Chúa; để con không chán nản mà bỏ cuộc; để con không thất vọng mà buông xuôi “Nhưng can đảm lên vì, vì Thầy đã thắng thế gian” (Ga16,33).