“Hãy ra ngoài đường ngoài ngõ và cố ép người ta vào cho đầy nhà tôi”.
Kính thưa Anh Chị em,
Thiên Chúa thật quyết đoán, Người là Thiên Chúa của niềm vui, của niềm hy vọng; ý định yêu thương của Người thật vững bền. Một cách nào đó, ‘không gì có thể dịch chuyển’ là điều chúng ta có thể tìm thấy nơi Thiên Chúa và nơi một số người theo hai ý nghĩa hoàn toàn trái ngược nhau; đó cũng là những gì chúng ta sẽ đọc thấy trong phụng vụ Lời Chúa hôm nay.
Phòng tiệc đã sẵn, nhưng những người được mời không đến, một điều thật đáng buồn. Thế nhưng, dù thiếu sự hưởng ứng từ những khách quý, ông chủ vẫn không thay đổi ý định mở tiệc, kế hoạch của ông không hề gián đoạn. Ông không nản lòng trước những từ chối của kẻ được mời, ông không hủy bỏ bữa tiệc nhưng đã gửi đi những lời mời khác, những lời mời mở rộng vượt mọi giới hạn thường tình. Ông sai người hầu ra các quảng trường, ngả ba, ngả tư, các hang cùng ngõ hẻm để đưa về bất cứ ai được tìm thấy. Họ là những thường dân, những người nghèo, những người không chút tài sản thừa kế, những người bị bỏ rơi; trong đó, có cả người tốt lẫn người xấu; ở đây, không có sự phân biệt. Và như thế, phòng tiệc được lấp đầy bởi “những người bị loại trừ”. Quả thế, ông chủ là một con người hào hiệp với một ý chí ‘không gì có thể dịch chuyển’.
Ông chủ chính là hình ảnh của Thiên Chúa. Cũng vậy, ơn cứu độ Chúa Giêsu mang đến bị một số người từ chối, đó là những con người có những trái tim ‘không gì có thể dịch chuyển’; thế nhưng, ý định và kế hoạch cứu độ ngàn đời của Thiên Chúa vẫn không bao giờ bị gián đoạn; Tin Mừng bất ngờ được đón nhận trong nhiều trái tim khác và đó sẽ là một bữa tiệc!
Khi gửi một lời mời mở rộng vượt tất cả giới hạn hợp lý đến mọi hạng người, Thiên Chúa tỏ ra quảng đại và khiêm tốn đến lạ lùng; Người nhẫn nại, một sự nhẫn nại đầy quyết đoán. Vậy mà vẫn có những người không sẵn lòng để vào dự tiệc, họ sợ xáo trộn, họ muốn cảm thấy an toàn; họ đánh mất đi ý nghĩa của tính nhưng không, tính vô vị lợi của lời mời. Và như thế, khi nói con đường của tình yêu thương là điều đẹp nhất; thì cũng có thể nói, đánh mất khả năng yêu thương, đánh mất khả năng cảm nhận mình được yêu thương là điều xấu xa nhất khi lương tâm con người ra trơ lỳ, một lương tâm vốn ‘không gì có thể dịch chuyển’.
Chúng ta tự hỏi, làm sao điều này có thể xảy ra; vậy mà, điều này cũng có thể xảy ra thường xuyên với chính mỗi người. Nó xảy ra bất cứ lúc nào khi chúng ta từ chối lời mời gọi chia sẻ ân sủng của Thiên Chúa, bởi chúng ta thấy mình quá bận rộn với những việc khác “quan trọng” hơn. Ân sủng Chúa ban cho mỗi ngày là lời mời dự tiệc; buồn thay, chúng ta dễ dàng viện lý do này, lý do khác để từ chối lời mời của Người; chúng ta mất đi cơ hội thông phần vào đời sống ân sủng, chúng ta không tiến về phía trước, vì lẽ, chúng ta có một trái tim vốn ‘không gì có thể dịch chuyển’.
Thư Philipphê hôm nay mời gọi chúng ta học gương khiêm hạ của Chúa Giêsu, “Người đã tự hạ mình mà vâng lời cho đến chết”. Chính nhờ sự khiêm hạ của Ngài, tiệc cứu độ của Thiên Chúa được thực hiện. Cũng thế, nếu khiêm hạ, chúng ta sẽ dễ dàng đón nhận lời mời của Chúa mỗi ngày; chúng ta sẽ nhanh nhẹn như những đầy tớ được chủ sai đi và con tim ‘không gì có thể dịch chuyển’ sẽ chuyển dịch một khi chúng ta nhận ra lòng thương xót của Thiên Chúa; lúc bấy giờ, những gì còn lại sẽ là sự khao khát của linh hồn, khát khao Thiên Chúa.
Thánh Augustinô nói, “Ơn Thiên Chúa ban cho những người có lòng khát khao không phải là ơn tầm thường; những nỗ lực nửa vời sẽ chẳng bao giờ đưa đến mục tiêu. Tặng ân Thiên Chúa sắp sửa ban cho họ không phải là các tạo vật, nhưng là chính mình Người. Anh em hãy làm việc cật lực, hãy giữ lấy Thiên Chúa; hãy khát khao những gì anh em sắp sửa có được trong cõi đời đời”.
Anh Chị em,
Một con tim không hoán cải, một con tim ‘không gì có thể dịch chuyển’ là con tim của người đánh mất khả năng cảm nhận mình được yêu; đánh mất khả năng đó, bấy giờ, sẽ là đánh mất tất cả.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin cho con biết mềm mại trước lời mời gọi của Chúa mỗi ngày, lời mời gọi nên thánh. Xin đừng để con từ chối việc để cho mình được yêu thương; với ơn Chúa, không gì là không thể, ngay cả một con tim bấy lâu ‘không gì có thể dịch chuyển’ vẫn có thể dịch chuyển và đi tới”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)