KHÔNG RẪY BỎ MỘT AI

“Ngươi sẽ được hoan lạc nơi Thiên Chúa”.

Kính thưa Anh Chị em,

Vào một ngày kia, không biết lúc ấy tôi mấy tuổi, nhưng tôi nhớ rất rõ; tôi bị bệnh và sợ chết, tôi đã hỏi mẹ tôi rằng, “Má ơi, mai mốt trên thiên đàng, con sẽ gặp ai?”. Mẹ tôi cười và cũng bằng một câu hỏi, trả lời tôi, “Con có chắc con lên thiên đàng không?”. Câu hỏi dành cho tôi thuở thiếu thời đưa chúng ta về với phụng vụ Lời Chúa hôm nay khi biết rằng, Thiên Chúa hiếu khách vô cùng, Người quảng đại vô song, và Người thương xót vô bờ; Người ‘không rẫy bỏ một ai’. Các bài đọc hôm nay đã nói lên điều đó; qua Isaia, Thiên Chúa bảo, “Ngươi sẽ được hoan lạc nơi Thiên Chúa”.

Tin Mừng cũng nói đến niềm hoan lạc đó nơi một người thu thuế. Một ngày như mọi ngày, Lêvi ngồi ở bàn thu thuế; nào tiền, nào bạc, nào sổ sách, đồng triện… Thiên hạ đến, khinh thị nhìn ông; họ chỉ muốn nộp thuế thật nhanh và ra về. Vậy mà một ngày nọ, không như mọi ngày, một người có tên là Giêsu đi qua, dừng lại, nhìn ông; thân ái nói một điều gì đó thật nhỏ nhẹ… và ông đứng dậy, theo Ngài. Thật bất ngờ! Bản thân ông có nằm mơ cũng không nghĩ đó là sự thật.

Quá đỗi vui mừng, Lêvi mở tiệc khoản đãi Chúa Giêsu; đúng hơn phải nói, chính Chúa Giêsu đã đón tiếp ông trước khi ông tiếp đón Ngài; Ngài đã mở cửa thiên đàng cho ông trước khi ông mở cửa nhà cho Ngài. Vì bữa tiệc đó, Chúa Giêsu phải chịu tiếng mang lời, “Ông ấy ăn uống với phường thu thuế và quân tội lỗi”; Ngài lên tiếng, “Người khoẻ mạnh không cần thầy thuốc, chỉ những ai đau yếu mới cần. Tôi đến không phải để kêu mời người công chính, nhưng kêu gọi người tội lỗi”. Qua Chúa Giêsu, Thiên Chúa, Đấng ‘không rẫy bỏ một ai’ đã đón tiếp Lêvi, một tội nhân.

“Để kêu gọi người tội lỗi”. Tuyệt vời! Đó là một tuyên bố ‘mở’, một tuyên bố cho cả một nhân loại đang cần được cứu rỗi. Qua việc gọi Lêvi, Chúa Giêsu muốn nói với tất cả tội nhân mọi thời rằng, Thiên Chúa không nhìn vào quá khứ, địa vị xã hội hoặc những lề thói xấu xa của họ; đúng hơn, Ngài mở ra cho họ một tương lai. Giáo Hội không phải là một cộng đồng gồm những người hoàn hảo, nhưng là những con người đang trên đường theo Chúa vì họ biết mình là tội nhân cần được Thiên Chúa thứ tha. Vì vậy, đời sống Kitô hữu là một trường học về sự khiêm nhường, mở ra cho chúng ta ân sủng. Bởi lẽ, Thiên Chúa, Đấng ‘không rẫy bỏ một ai’.

Vậy thì những người ‘đạo đức’, ‘khoẻ mạnh’ kia sẽ không được Thiên Chúa tiếp đón sao? Có chứ, nếu họ thay đổi! Isaia hôm nay nói đến sự cần thiết đổi thay đó, “Nếu ngươi loại khỏi tâm hồn sự đàn áp, cử chỉ đe dọa và những lời nói hiểm độc; nếu ngươi hết lòng quảng đại với người đói khát, làm cho tâm hồn đau khổ được thư thái… thì sự sáng của ngươi xuất hiện trong tối tăm và tối tăm sẽ trở nên như giữa ban ngày. Và Thiên Chúa sẽ luôn ban cho ngươi được thảnh thơi, cho tâm hồn ngươi tràn ngập ánh sáng huy hoàng”. Đó chính là thiên đàng. Lòng thương xót của Thiên Chúa đón tiếp cả những người “cho mình là công chính”, “mạnh khoẻ” vốn không cần ‘thầy thuốc’ với điều kiện, họ phải đổi thay; bởi lẽ, Thiên Chúa ‘không rẫy bỏ một ai’.

Voltaire, nhà văn, triết gia vô thần người Pháp thế kỷ 18, đã cầm ngòi bút cay đắng chống lại Kitô giáo. Trong một phút giây đắc thắng, ông từng khoe, “Hai mươi năm nữa, đạo Chúa sẽ không còn. Một tay tôi sẽ phá huỷ toà dinh thự mà mười hai sứ đồ đã xây nên”; “Một trăm năm nữa kể từ thời của tôi, sẽ không có Kinh Thánh trên trái đất ngoại trừ một cuốn của một nhà sưu tập đồ cổ nào đó!”. Mỉa mai thay! Ngay sau khi ông qua đời, ngôi nhà, nơi Voltaire viết những lời ấy, đã biến thành kho Thánh Kinh của Hiệp Hội Thánh Kinh Geneva. Nhiều người cho rằng, ông bị bỏ rơi.

Anh Chị em,

Không! Thiên Chúa không bỏ rơi Voltaire, chúng ta có quyền cả tin điều đó; bởi lẽ, lòng thương xót của Người ‘không rẫy bỏ một ai’; mọi người dù thế nào đi nữa vẫn có thể hoan lạc nơi Thiên Chúa miễn sao người đó chân thành đổi thay, dù là ở phút cuối. Sau này lên thiên đàng, chắc chắn chúng ta sẽ ngạc nhiên khi thấy người này, người kia. Mọi người sẽ hoan lạc nơi Thiên Chúa; thế nhưng, hãy nhớ, Thiên Chúa chờ đợi chúng ta đổi thay, nhất là trong Mùa Chay Thánh này.

Với lời Thánh Vịnh đáp ca hôm nay, chúng ta có thể cầu nguyện

““Lạy Chúa, xin dạy con đường lối Chúa, để con sống theo chân lý của Ngài”. Chân lý của Chúa là xót thương; đường lối của Chúa là tha thứ; từ đó, con sẽ không bao giờ ngã lòng, tuyệt vọng với chính mình; và nhất là ngã lòng, tuyệt vọng với anh em con, vì Chúa ‘không rẫy bỏ một ai’ bao giờ!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

Chia sẻ Bài này:

Related posts