Lòng tin và sức mạnh

Thứ Hai (Mt 9, 18-26)

Con người khao khát Thiên Chúa, hay đúng hơn Thiên Chúa đã tạo dựng con người, với nỗi khao khát vô biên ấy. Con người không ngừng tìm kiếm Thiên Chúa, hay đúng hơn chính Thiên Chúa không ngừng lôi kéo con người đến với Ngài. Thiên Chúa yêu thương con người, tình yêu của Ngài vượt trên mọi thước đo, mọi dự đoán, mọi tưởng tượng của con người, đó là tất cả những gì Chúa Giêsu đã đến để mạc khải cho con người.

 

          Theo quan niệm của người Do Thái xưa thì bệnh tật là hậu quả của tội lỗi, cũng như thời nay người ta cho rằng, ai vướng vào bệnh HIV đa số là do thói chơi bời trác táng, xì ke ma túy…Như vừa rồi có một bạn trai mới xa gia đình đi học nghề để kiếm sống, chẳng may giao du với bọn xấu, chơi hàng đá hít say mê mụ mị đến quên cả đường đi lối về, quên luôn mình là người công giáo. Bố mẹ dò la đi kiếm và rất đau lòng khi thấy con trai mình bệ rạc lở loét lết bết ngoài đầu đường xó chợ. Hai ông bà đã đưa con mình vào trại cai nghiện…và mời Cha chú tới sau đó để giúp con hồi tâm sám hối, xin được ơn Chúa chữa lành hồn xác. Nửa năm thanh luyện phục hồi nhân phẩm, bạn đã tìm lại lòng tin và nhận được ơn Chúa giúp hồn an xác mạnh, giờ biết đứng lên làm lại cuộc đời. 

 

Tin Mừng hôm nay ghi lại một vài cử chỉ của Chúa Giêsu đối với con người: một vị kỳ mục đến xin Ngài cứu đứa con vừa chết, người đàn bà mắc bệnh loạn huyết chi khấn thầm và sờ đến gấu áo của Ngài, cả hai đại diện của đủ mọi tầng lớp mà Chúa Giêsu gặp gỡ hàng ngày. Ngài không loại trừ bất cứ hạng người nào, bất cứ giai cấp nào trong xã hội, bởi vì tất cả đều là đối tượng của tình yêu Thiên Chúa.

 

Ta thấy vị kỳ mục đã tìm đến với Chúa, người đàn bà đã len lỏi giữa đám đông để sờ vào Ngài, đó là hình ảnh của sự tìm kiếm mà con người không ngừng thực hiện để đến với Chúa. Nhưng thật ra, chính Thiên Chúa mới là Ðấng đi bước trước để đến với con người. Phép lạ đã diễn ra như một kết quả của lòng tin: “Ðức tin của con đã cứu chữa con”, nhưng cũng chính niềm tin đã giúp con người khám phá ra phép lạ Thiên Chúa không ngừng thực hiện vì yêu thương con người.

 

Lòng tin của người phụ nữ hôm nay thật đơn sơ, khiêm tốn, chất phác gần như mê tín. Chính tinh thần đó đã làm nổi bật sức mạnh niềm tin của người đàn bà bị băng huyết đối với Chúa Giêsu. Bà tin vào quyền năng của Người đến nỗi bà chỉ cần “ sờ được vào áo của Người thôi ” thì bà cũng sẽ được khỏi bệnh. Niềm tin của bà thật đơn sơ và chất phác. Vì thế chúng ta không nên chỉ trích và khinh dễ những cử chỉ đạo đức, đơn sơ, chất phác và khiêm tốn của các ông bà già, vì Chúa thấu suốt tâm can và cõi lòng của những người đến với Chúa.

 

Chúa Giêsu yêu thương con người, nên Ngài càng dứt khoát tiêu diệt tội lỗi. Ngài đến chữa con người khỏi những bệnh tật, tội lỗi, và dẫn đưa họ tới miền ánh sáng tự do. Ai có lòng tin sẽ được cứu.

 

Đức tin được củng cố những tâm hồn khô khan nguội lạnh, có đức tin  được nhận ra Chúa qua người khổ đau bất hạnh, đức tin càng vững vàng, thì lời cầu nguyện càng vững chắc. Việc thực hành việc đạo đức này, qua lời cầu nguyện, lòng tin càng tôi luyện bao nhiêu, thì chúng ta lại càng cầu nguyện  xác tín qua lời kinh Mân côi, với lời cầu nguyện ngợi khen qua kinh Mân côi mang lại cho chúng ta khoa học nhận biết Chúa Kitô, bằng cách dạy ta cách suy gẫm về cuộc đời Ngài, cuộc khổ nạn và vinh quang vinh phúc của Ngài, giúp chúng ta có một đức tin kiên cường mạnh mẽ, hầu cuộc sống trần gian này chỉ là cõi tạm, với lòng tin qua lời cầu nguyện để chúng ta hướng về cõi phúc: “Đó là sự sống đời đời” (Ga 17,3)

 

Hàng ngày chúng ta bôn ba vội vã lao vào vòng xoáy cuộc đời, cà đó luôn là cớ để ta tránh xa Chúa. Có lúc chỉ cần chút thử thách cơn bệnh tật gởi tới, ta đã vội vàng tìm những kiểu chữa bệnh theo quan niệm “có bệnh thì vái tứ phương” đặt lên hàng đầu, bỏ mặc Thiên Chúa, hay đã mê muội tin vào mê tín, bùa ngãi, cúng vái. Ta tìm mọi cách cố sao cho khỏi bệnh, đôi khi có thể đánh đổi lòng tin của mình. Hoặc có nhiều lúc ta chạm đến Chúa qua bí tích Thánh Thể qua rước Mình Máu Thánh Chúa, chạm đến Chúa qua Thánh Lễ, qua cầu nguyện, nhưng tâm hồn ta hời hợt, tâm trí suy nghĩ viễn vông chỉ là hình thức bề ngoài đạo đức vì thói quen hay cho bằng mọi người.

 

Và cũng có lúc ta chạm đến Chúa qua người anh em nghèo khó, hay bị bỏ rơi, nhưng với họ đã không làm ta lay động, không để dấu ấn trong ta, nếu có làm cho họ vì danh mình. Nếu tôi biết sống trong niềm tin vào Thiên Chúa, thì sự biến đổi chính mình luôn đổi mới được chấp nhận trong tôi, bằng tình yêu, bằng sự khiêm nhường trong đức tin. Như lời Kinh Thánh nói “Mọi kẻ tin vào Người sẽ không phải thất vọng” (Rm 10, 11)

 

Mọi người chúng ta muốn đến được với Chúa rất cần một sự can đảm và liều lĩnh, nhất là khi chúng ta đang sống trong sự bi đát của tội lỗi, sống tách biệt với cộng đoàn đã lâu năm, bị mọi ngăn trở xã hội và cả tôn giáo tạo nên ngăn cản chúng ta đến với Chúa. Hãy can đảm đứng lên, mau chạy đến Bí tích hoà giải để được Chúa chữa lành thương tích linh hồn, để hoà nhập với cộng đồng. Hãy chạy đến Bí tích Thánh Thể để tâm hồn được chạm đến Chúa Giêsu và sinh lực từ Thánh Thể sẽ phát ra làm cho chúng ta nên mạnh mẽ.

 

Qua một cơn hải trình cam go, những người có niềm tin đã nhìn vào sự sống sót của mình như một phép lạ của tình thương. Những giờ phút hãi hùng trong cuộc sống, những thử thách phải trải qua, những đau khổ phải gánh chịu, đó là những phách mạnh trong bản trường ca về tình yêu Thiên Chúa. Có trải qua những giờ phút ấy, chúng ta mới nhận ra được cánh tay đỡ nâng của Chúa.

 

Huệ Minh

Chia sẻ Bài này:

Related posts