“Các tạo vật ngóng trông sự mạc khải của con cái Thiên Chúa!”.
Đi du lịch Ý, một người khách đến thăm một ngôi thánh đường đồ sộ vừa được hoàn thành phần ngoài. Vào bên trong, du khách ấy thấy một nghệ sĩ nhỏ bé đang quỳ gối trước một bức tường rộng lớn mà trên đó, anh vừa tạo một bức khảm mosaic; bên cạnh anh, hàng nghìn mảnh gốm màu. Tò mò, du khách hỏi, “Làm sao anh có thể hoàn tất một công trình lớn như thế?”. Nghệ nhân trả lời, “Tôi biết, tôi có thể hoàn thành bao nhiêu trong một ngày. Mỗi sáng, tôi đánh dấu phần sẽ hoàn tất hôm đó, và không lo lắng về những gì còn lại bên ngoài không gian kia. Đó là điều tốt nhất tôi có thể; và nếu tôi tận tuỵ làm hết sức mình, bức khảm ‘một ngày kia, sẽ hoàn thành!’”.
Kính thưa Anh Chị em,
Không chỉ bức khảm của ngôi thánh đường ‘một ngày kia, sẽ hoàn thành”, nhưng ơn cứu độ của chúng ta cũng thế! Dẫu trong Chúa Kitô, nó đã được ban cho nhân loại một cách đầy đủ và trọn vẹn; cũng vậy, Nước Trời vẫn là một thực tại dở dang, mãi cho đến ngày chúng ta hợp hoan với Thiên Chúa Cha trên thiên đàng. Đó cũng là những gì phụng vụ Lời Chúa hôm nay cho thấy!
Trong thư Rôma hôm nay, thánh Phaolô cho biết, chúng ta sở hữu Chúa Thánh Thần, nhưng Thánh Thần này mới chỉ là hoa trái đầu mùa của sự cứu rỗi; bởi lẽ, “Không chỉ các tạo vật, mà cả chúng ta nữa, là những kẻ đã được hưởng ơn đầu mùa của Chúa Thánh Thần, chúng ta cũng rên siết khi ngóng chờ phúc làm nghĩa tử của Thiên Chúa và ơn cứu độ thân xác chúng ta”. Chúng ta chưa phải là tất cả những gì Thiên Chúa định cho mỗi người trở thành. Qua Chúa Thánh Thần, Thiên Chúa đã bắt đầu công việc tốt lành của Ngài trong cuộc sống của mỗi người, công việc đó chưa hoàn tất, nhưng phải đợi đến ‘một ngày kia, sẽ hoàn thành’ trong cõi đời đời. Vì thế, chúng ta luôn luôn sống trong hy vọng, tin yêu; chúng ta đang luôn ở trên đường; chưa đến đích!
Sứ điệp của Phaolô gắn liền với giáo huấn của Chúa Giêsu trong Tin Mừng hôm nay. Chúa Giêsu nói đến tiềm năng của Vương Quốc Ngài qua hai dụ ngôn. Ngài ví Nước Trời như hạt cải mà người kia đã gieo vào vườn mình; hoặc như men mà phụ nữ nọ trộn vào ba đấu bột. ‘Hạt cải chưa mọc thành cây’, ‘chút men chưa làm dậy bột’; tuy nhiên, nhờ sự sống, cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu, công trình của Thiên Chúa đã vận hành trong thế giới và trong cuộc sống mỗi người. Đây là quá trình mà Thiên Chúa mời gọi chúng ta hợp tác; và nếu mỗi người tiếp tục quảng đại âm thầm dấn thân cho công việc này nơi chính mình và trong thế giới, nhân loại sẽ sớm cảm nghiệm được sự cứu rỗi viên mãn của Thiên Chúa, và sự ngự trị đầy đủ của Vương Quốc Ngài vốn ‘một ngày kia, sẽ hoàn thành’. Bấy giờ, mỗi người sẽ cảm nhận công trình cứu độ vĩ đại của Thiên Chúa như tâm tình của Thánh Vịnh đáp ca, “Việc Chúa làm cho ta ôi vĩ đại!”.
Anh Chị em,
Chúng ta “ngóng trông sự mạc khải của con cái Thiên Chúa” và Vương Quốc của Ngài; thế nhưng, Vương Quốc Ngài đang hiển trị nơi tất cả những ai phục tùng quyền năng yêu thương của Ngài trong cuộc sống và trong các mối quan hệ của họ. Chúa Giêsu vừa là biểu tượng, vừa là hiện thân của Vương Quốc này khi qua Ngài, quyền năng yêu thương của Thiên Chúa đã xâm nhập vào cuộc sống của mọi người. Và, trong mức độ họ chấp nhận Ngài và thông điệp của Ngài, Vương Quốc của Thiên Chúa đang trở nên hiện thực. Vì thế, đừng nản lòng nếu nỗ lực của chúng ta không mang lại một kết quả rõ ràng. Đơn giản, chỉ cần cam kết trồng, cam kết gieo, cam kết dậy men lần này lần khác; hãy thoả thích gieo mầm niềm tin và xem đây là sứ mạng của mình! Nếu mỗi người làm tốt điều này trong suốt cuộc đời mình, thì từ thiên đàng, ngày kia, chúng ta sẽ nhìn lại và ngạc nhiên về cách thức Thiên Chúa quyền năng sinh ra Vương Quốc Ngài, một Vương Quốc mà ‘một ngày kia, sẽ hoàn thành’ qua những hành động đức tin và tình yêu dường như tầm thường đó.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin giúp con vững tin rằng, công trình của Chúa ‘một ngày kia, sẽ hoàn thành’ khi con ra sức xây dựng Vương Quốc Ngài, dù với những hy sinh nhỏ bé nhất, tầm thường nhất”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)