“Trước mặt Thiên Chúa, phàm nhân chỉ là hạng con sâu cái kiến”.
Kính thưa Anh Chị em,
Ngạc nhiên thay, cả hai bài đọc hôm nay nói đến những con sâu cái kiến thời Cựu Ước cũng như thời Tân Ước. Điều này khiến chúng ta nghĩ đến những con sâu cái kiến thời hiện đại.
Bài đọc Isaia nói đến việc Thiên Chúa ra lệnh cho con sâu cái kiến Assyria thời Cựu Ước làm ngọn roi để sửa trị dân, một dân chọc giận Người. Vậy mà Assyria lại kiêu căng tác oai tác quái tàn sát các dân, làm điều trái mắt Chúa, “Tay tôi lấy của cải các dân như bắt tổ chim. Tôi vơ vét cả hoàn cầu như lượm trứng rơi, không một ai đập cánh hoặc mở miệng kêu la”. Vậy là Thiên Chúa lại phải lên tiếng, “Lẽ nào cây rìu lại huênh hoang với người cầm rìu?”, “Lẽ nào cái cưa lại tự cao tự đại với người cầm cưa?”. Qua miệng ngôn sứ Isaia, Người mạnh mẽ lên tiếng, “Bởi đó, Chúa tể là Thiên Chúa các đạo binh sẽ gửi sự điêu tàn đến giữa cảnh mầu mỡ của nó; và từ dưới cảnh vinh quang của nó, một ngọn lửa sẽ bốc lên như ngọn lửa của một đám cháy” vì Chúa không ruồng bỏ dân Người.
Trong Tin Mừng hôm nay, một cách nào đó, Chúa Giêsu lại đề cao những con sâu cái kiến thời Tân Ước; đó là những con người bé mọn, những người nghèo đi theo Ngài cũng là những người được Chúa Cha yêu thương, “Lạy Cha là Chúa trời đất, Con xưng tụng Cha, vì Cha đã giấu không cho những người hiền triết và khôn ngoan biết những điều ấy, mà lại mặc khải cho những kẻ bé mọn. Vâng, lạy Cha, vì đó là thánh ý của Cha”. Thiên Chúa yêu thương người thấp cổ bé miệng, những người nghèo của Tin Mừng.
Hôm nay, chúng ta đang chứng kiến bao hành xử bất công của những Assyria thời hiện đại. Assyria không ở đâu xa, Assyria đang có đó với những lố lăng càn rỡ của nó mặc cho trăm họ ta thán, mặc cho người đời thị phi. Thế nhưng, trong cái nhìn đức tin, chúng ta học biết chính Thiên Chúa đang dùng những Assyria này để sửa trị con cái Người. Đó là những ngọn roi, những chiếc rìu, chiếc cưa Người dùng; Người cho xảy ra như vậy cốt để uốn nắn chúng ta, để chúng ta tin rằng, Người vẫn là một Thiên Chúa ngàn đời yêu thương. Người muốn chúng ta khiêm tốn kính tôn Người với một lòng cậy trông vững vàng rằng, Chúa là Đấng không bỏ mặc con cái Người như lời Thánh Vịnh đáp ca hôm nay, “Chúa không ruồng bỏ dân Người”.
Một vị vua cai trị đất nước mình nổi tiếng là người thô lỗ, rừng rú. Ông rất nhạy cảm với bất cứ một xúc phạm nào của thần dân. Chẳng may có người nào chạm đến ông hoặc xa gần gièm pha ông, ông không ngần ngại bỏ tù hoặc đánh chết. Ngày kia, khi vua đang đi giữa phố, một người đàn ông ngược chiều thấy ông, bèn lẩn tránh đi nơi khác. Vừa ngạc nhiên, vừa tức giận, vua bắt người ấy lại và hỏi lý do tại sao ông ta lẩn tránh. Người đàn ông cuối cùng phải thú nhận, sở dĩ ông ta lẩn tránh nhà vua là vì sợ hãi. Nghe đến đó, vua nổi tam bành, túm lấy vai người đàn ông đáng thương, vừa lắc mạnh, vừa thét lên, “Tại sao ngươi dám sợ ta, ta là vua của ngươi. Ngươi phải yêu mến ta, ngươi phải yêu mến ta, ngươi có biết điều đó không?”. Sáng hôm sau, người ta được tin, vua đã nhảy từ vọng lâu xuống nền đá tự vẫn.
Anh Chị em,
Chiếm được thành không khó, chiếm được lòng người trong thành sẽ khó gấp bội. Một đôi khi trong giờ kinh chiều, Hội Thánh nhắc con cái cầu nguyện cho các nhà lãnh đạo các quốc gia cũng như các đấng bậc trong Hội Thánh. Xét cho cùng, họ cũng chỉ là những con sâu cái kiến.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, dẫu con cũng là con sâu cái kiến, nhưng xin đừng để ai Chúa trao cho con phải ta thán về con”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)