“Họ nói, ‘Người đã mất trí’”.
Kính thưa Anh Chị em,
Không thể tin được, một số người thân của Chúa Giêsu coi Ngài như người ‘mất trí’. Vậy mà chi tiết ngộ nghĩnh này lại bất ngờ tiết lộ hành trình đức tin của chúng ta; trên hành trình đó, vì Chúa Giêsu, chúng ta cũng có thể bị người khác coi là mất trí, một ‘sự mất trí đáng ao ước’.
Chúng ta bắt đầu với tiền đề hiển nhiên rằng, Chúa Giêsu hoàn hảo về mọi mặt. Ngài là sự khôn ngoan của Chúa Cha, Ngài là Thiên Chúa; là “Đấng Kitô xuất hiện như vị Thượng tế của mọi tốt lành tương lai”, thư Do Thái hôm nay xác quyết. Mọi điều Chúa Giêsu nói, mọi việc Ngài làm đều bày tỏ tình yêu hoàn hảo của Ba Ngôi Chí Thánh. Ngài sống cho người khác, vì người khác; với Ngài, không gì quan trọng hơn việc chu toàn thánh ý cứu độ của Chúa Cha và cứu rỗi các linh hồn; Ngài nuôi dưỡng những ai Chúa Cha trao cho Ngài bằng tình yêu và chân lý đến nỗi Ngài đã bỏ mặc việc lo cho chính mình. Ngài đã quá say mê Thiên Chúa và say mê con người. Thái độ hy sinh quên mình này đã thấm nhuần từng giây phút trong cuộc đời trần thế của Ngài mà đỉnh cao là sự hiến dâng trọn vẹn mạng sống trên thập giá. Đúng, dựa trên lý luận và khôn ngoan của loài người, Ngài đã ‘mất trí’.
Đáp lại lời rao giảng của Chúa Giêsu là gì? Tất nhiên, một số người đã chăm chú lắng nghe Ngài với niềm tin và thán phục; họ ngạc nhiên về lời nói và hành động của Ngài; họ có thể nhận ra thần tính toả sáng của Ngài và biết rằng, Ngài là Con Thiên Chúa, Đấng Cứu Độ thế giới. Vậy mà Tin Mừng hôm nay còn cho thấy một số khác, trong đó có cả thân nhân của Ngài; họ cho rằng, Ngài ‘mất trí’. Thú vị thay! Đây chính là hành trình đức tin của chúng ta, hành trình của một cuộc sống hiến dâng cho Thiên Chúa và tha nhân đến nỗi ‘được’ thế gian coi là ‘mất trí’, một ‘sự mất trí đáng ao ước’.
Nếu ‘mất trí’ được nói về Chúa Giêsu trong sự hoàn hảo của Ngài, thì điều này cũng sẽ được nói về chúng ta nếu chúng ta trở nên giống Ngài. Việc chúng ta đi theo Chúa Giêsu, thực hiện ý muốn thiêng liêng của Ngài trong cuộc sống không phải lúc nào cũng sẽ được người khác chấp nhận. Chẳng hạn, những hành động nhân từ và thương xót đối với những người kém may mắn, cách chung, được mọi người coi là tốt và đạo đức; thế nhưng, nhiều điều chúng ta được tình yêu và lòng thương xót Chúa thúc giục ‘nói và làm’ lại dẫn đến sự chỉ trích của người khác, ngay cả những người trong gia đình. Khi điều này xảy ra, chúng ta không nên ngạc nhiên, tổn thương hoặc cay đắng; ngược lại, hãy bình tĩnh, khoan dung và hiền lành; đừng trở nên tức giận hoặc bất bình. Đúng hơn, hãy vui mừng khi thấy mình đang dõi theo chân Chúa Giêsu và nhớ lại những phán đoán sai lầm những người khác dành cho Ngài; họ còn gọi Ngài là ‘mất trí’, phương chi là chúng ta; hãy coi đó là một ‘sự mất trí đáng ao ước’ và không để người khác ngăn cản việc chúng ta làm theo ý muốn của Thiên Chúa và nên giống Ngài.
Ngày 04 tháng 5 năm 1897, nữ công tước Sophie Charlotte Alenjon đang chủ trì một vũ hội từ thiện ở Paris thì hội trường bốc cháy. Ngọn lửa lan đến những đồ trang trí bằng giấy, vải và những bức tường mỏng manh; chỉ trong vài giây, nơi đây đã trở thành một địa ngục. Trước sự hoảng loạn kinh hoàng diễn ra sau đó, nhiều phụ nữ và trẻ em bị giẫm đạp khi chạy ra ngoài, đang khi các công nhân từ một công trường gần đó lao vào lửa để đưa những người phụ nữ bị mắc kẹt. Một số nhân viên cứu hộ đã tiếp cận nữ công tước, người vẫn bình tĩnh ngồi ở bục chủ toạ; họ giục giã cô đi ra, cô cự tuyệt; nhiều người bảo cô mất trí. Nữ công tước nói, “Vì tước hiệu của tôi, tôi là người đầu tiên vào đây; tôi sẽ là người cuối cùng rời khỏi đây”. Từ chối lời đề nghị giúp đỡ, Sophie Charlotte ở lại và bị thiêu sống cùng với hơn 120 người khác; người gác cổng nói, “Ôi, một ‘sự mất trí đáng ao ước!’.
Anh Chị em,
Hôm nay, hãy suy cứu về bất cứ cách thức nào mà chúng ta có thể trải nghiệm điều tương tự những gì Chúa Giêsu đã trải nghiệm, đã làm, đã đón nhận; hãy suy nghĩ ứng xử quý tộc của nữ công tước Sophie Charlotte; ngẫm xem cách thức mà lòng trung thành của chúng ta đối với Thiên Chúa và sứ mệnh của Người có thể khiến người khác nói ra, nói vào lời này, lời kia hoặc những suy nghĩ chỉ trích của họ. Đừng để mình phải sốc hoặc đắng cay khi điều này xảy ra; thay vào đó, hãy biết, những điều ấy không gì khác hơn là bắt chước cuộc đời Chúa Giêsu và cầu mong cho mình có được một ‘sự mất trí đáng ao ước’. Chúa Giêsu đang chờ đợi, chúng ta hãy gạt bỏ một bên sự khôn ngoan, kể cả sự cao thượng nhân loại để thật sự say mê Thiên Chúa và say mê các linh hồn như Ngài.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, Chúa đã bị người khác hiểu lầm và chỉ trích; Chúa đã bị xuyên tạc và đánh giá ngay cả bởi những người thân. Xin giúp con luôn chấp nhận sự bắt bớ và phán xét bất công của anh em con, xin giúp con luôn tìm kiếm Chúa và ý muốn của Chúa trong mọi việc, bất chấp mọi ý kiến sai lầm của người khác; bởi lẽ, con cũng muốn có một ‘sự mất trí đáng ao ước’ vì danh Chúa”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)