TẬN HIẾN CHÍNH MÌNH

“Thiên Chúa sẽ minh xử cho những kẻ Ngài ‘tuyển chọn’ hằng kêu cứu với Ngài!”.

Những năm gần đây, các cuộc thi hoa hậu đủ mọi danh hiệu mọc lên như nấm: Hoa Hậu Quốc Gia, Hoa Hậu Châu Á, Hoa Hậu Hoàn Vũ… Thế nhưng, để có thể được tuyển chọn vào các cuộc thi này, nào mấy ai biết đoạn trường của các cô gái trẻ; nhất là các cô gái Việt Nam! Các cô không những phải có sắc đẹp bên ngoài, tư chất bên trong; nhưng bên cạnh đó, còn có cả nước mắt lẫn tủi nhục. Vì đôi khi, các giai nhân phải ‘phó mình’ cho người này, người kia để được lọt vào danh sách thí sinh được chọn! Đó là một thực tế xám xịt, mà thi thoảng, báo chí phanh phui!

Kính thưa Anh Chị em,

Sẽ khá ngạc nhiên khi phụng vụ Lời Chúa hôm nay cũng nói đến những con người được tuyển chọn, những con người ‘phó mình’, nhưng không phải cho một ai đó, vì một cuộc thi thế tục nào đó, mà là những con người ‘tận hiến chính mình’ cho Thiên Chúa, Đấng tác thành nên nó; Đấng mà Chúa Giêsu muốn mỗi người chúng ta kiên trì khẩn nguyện với Ngài mỗi ngày!

Chúa Giêsu dùng hình ảnh một quan toà ngang ngược, không sợ Chúa, chẳng nể người; ông hẹn rày, hẹn mai với một bà goá. Thế nhưng, vì sự quấy rầy nhiều ngày của bà, ông đành xử cho bà. Và Ngài kết luận, “Vậy Thiên Chúa lại không minh xử cho những kẻ Ngài ‘tuyển chọn’ hằng kêu cứu với Ngài đêm ngày sao?”. Là những người được ‘tuyển chọn’, chúng ta không đơn thuần như bao người khác; hay tệ hơn, những con người vô danh; là những tội nhân của bóng tối tội lỗi và sự chết, chúng ta được Chúa Giêsu cứu chuộc để chung hưởng vinh quang Nước Trời; là những học giả thất vọng, những người tình tan vỡ, chúng ta được nâng lên để chia sẻ sự thật và tình yêu vô hạn của thần linh. Tắt một lời, chúng ta là những con trai, con gái ưu tuyển của Chúa Cha, được tạo dựng cho vinh quang Ngài và cho hạnh phúc đời đời của mỗi người. Biết được địa vị cao trọng của mình đến thế, vậy tại sao chúng ta lại cứ nghi ngờ và nản chí khi cầu nguyện?

Trên thực tế, không ít lần, chúng ta cảm thấy mệt mỏi khi cầu nguyện, vì Thiên Chúa xem ra xa vắng và có vẻ như Ngài không quan tâm đến lời chúng ta cầu. Giáo lý Hội Thánh cho biết, điều này xảy ra khi chúng ta có một ý tưởng sai lệch về việc cầu nguyện, hoặc vì đã áp dụng những quan điểm thế tục khiến cho sự đánh giá các giá trị đích thực của cầu nguyện bị giảm sút; hoặc đơn giản, chúng ta thích nhai lại những trải nghiệm thất bại trong cầu nguyện. Đang khi cầu nguyện là một quà tặng của Thánh Thần, một hành động của tình yêu, một hành vi của đức tin. Cầu nguyện không phải là một cỗ máy, cũng không phải là một công thức thần kỳ; nhưng là một hành vi đòi hỏi những nỗ lực kiên trì từ phía chúng ta. Đó là phó mình cho Thiên Chúa, và để Ngài tự do hành động. Bấy giờ, cầu nguyện sẽ có hiệu quả, dẫu tác dụng của nó nhiều khi không được thấy; chính lúc ấy, cầu nguyện thật sự là ‘tận hiến chính mình’ trong tay Thiên Chúa, nhảy xổ vào Ngài. Và nguyên việc liên lỉ tìm kiếm Ngài, đã là hoa trái tốt nhất của việc cầu nguyện!

Anh Chị em,

Xác tín mình được ưu tuyển, chúng ta ‘tận hiến chính mình’ và phụ thuộc nhiều hơn vào Thiên Chúa. Vấn đề là chúng ta hiểu biết Ngài như thế nào? Chúng ta chỉ phó mình cho ai chúng ta tin tưởng, và chỉ tin tưởng người đã chứng minh được tình yêu và khả năng của họ vốn có thể hỗ trợ mình. Chúng ta có thực sự tin rằng, Thiên Chúa luôn luôn tốt lành, yêu thương và toàn năng không? Ngài là Đấng có “Lời toàn năng tựa như một dũng sĩ rắn rỏi xông tới giữa miền đất bị tiêu diệt; tựa như gươm bén mang mệnh lệnh cố định của Chúa, đứng sừng sững, đầu chạm trời, chân đạp đất” như sách Khôn Ngoan hôm nay nói đến! Ngài là một quan toà, phải, nhưng còn nhiều hơn thế! Ngài là một người cha nhân ái, vị cứu tinh quyền phép và là một người tình tận tâm, vô điều kiện. Thiên Chúa biết điều chúng ta cần, Ngài muốn sự tin cậy mỗi người dành cho Ngài hơn là dành cho một ai khác. Bên cạnh đó, cầu nguyện còn là ‘hồi hương, về lại với ký ức’, “Hãy nhớ lại những việc kỳ diệu Chúa làm”, như Thánh Vịnh đáp ca hôm nay nhắn nhủ!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin ban cho con ân sủng Thánh Thần để Ngài dạy con kiên trì thưa lên “Abba, Cha ơi”. Cho con hiểu, cầu nguyện là ‘tận hiến chính mình’ cho Đấng đã hiến mình vì yêu con!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

Chia sẻ Bài này:

Related posts