Hạnh Phúc – Chương 3: Tình Yêu

 

ĐẤNG VÔ BIÊN VÀ TÍNH DỤC

Trong số những thứ con người biết được thì điều mà họ biết ít nhất là chính bản thân họ. Con người luôn luôn tìm cách giải đáp bài toán đố về chính mình, tìm cách chứng minh ý nghĩa bản tính mình. Một số văn sĩ hiện đại cố gắng tìm ra một giải pháp vắn gọn bằng cách giản lược con người vào một trong những bản năng tức bản năng tính dục. Rối rắm vì khó mà hiểu cho hết được toàn bộ con người, các văn sĩ này liền khai trừ khỏi ý thức mọi thứ liên quan đến con người ngoại trừ địa hạt nhỏ nhoi này, và trong khi nghiên cứu địa hạt ấy, họ cho rằng họ đã đóng khung được hình ảnh về con người. “Lối trả lời” này được tìm thấy phổ biến nơi những kẻ đã đánh mất sự hiểu biết về mục đích thật của cuộc sống, họ chẳng hiểu gì đến cứu cánh riêng của mình nên đã bám víu vào các kinh nghiệm giác quan và sử dụng chúng như một thứ ma tuý hầu giúp họ may ra thoát khỏi nỗi âu lo về ý nghĩa tối hậu cuộc đời mình.

Thực ra, tình dục chỉ là một phần nhỏ trong sinh hoạt của con người, tuy nhiên nó luôn luôn là cầu nối dẫn đến vô biên, dẫn đến siêu nhiên, vì nếu tình dục không được tình yêu vô vị lợi thánh hoá thì nó sẽ trở thành xấu xa khủng khiếp. Con người không thể “chỉ là một con thú vật” như những loài thú vật khác. Lúc còn trẻ tình dục ở vào giai đoạn mạnh nhất, người ta thường có cảm giác mình là vô biên. Những người trẻ sống trong mộng mơ và hy vọng về tương lai, trong cái nhìn của họ mọi ước muốn đều gần như vô biên đến nỗi chủ nghĩa thần bí giả tạo rất gần gũi với sự cuồng nhiệt nơi tuổi trẻ; hễ người thanh niên cảm thấy điều gì thì cứ y như là điều ấy trở nên mãnh liệt đến mức y không cản ngăn nổi.

Trong số những nguyên nhân khiến con người từ chối Thiên Chúa, vấn đề tính dục vẫn chưa được xét đến một cách nghiêm chỉnh. Chính sự xấu hổ hay sự phủ nhận xấu hổ bao hàm rằng bản năng này là một bản năng có liên quan đến tinh thần, khác với những thứ bản năng khác. Chẳng ai đỏ mặt vì thèm ăn, dù là đang cực kỳ đói, thế mà ai cũng đỏ mặt khi bị tố cáo đã “chấm mút” lén lút trong tình yêu. Người ta trực giác thấy có một điều gì đó linh thánh và bí mật trong thứ đam mê này đến nỗi không thể đồn đại bừa bãi ra được; nó bao hàm những bí mật có trời mới biết nổi. Đó chính là lý do tại sao ngay cả nơi các dân tộc man sơ, hôn nhân luôn luôn được phủ trùm bằng các nghi thức mang tính cách tôn giáo.

Không thể nào khai trừ tinh thần ra khỏi tính dục. Con người thường ao ước tìm được thứ tín trung và tình yêu trường cửu, nhưng lòng trung thành và nhiệt tâm thực sự không phát sinh từ xác thịt mà là từ tinh thần của con người. Như thế, tính dục hoạt động như một mối liên kết giữa thế giới tinh thần và thế giới vật chất. Sở dĩ có sự xấu hổ là nhằm để bảo vệ khía cạnh tinh thần khỏi bị bàn tay ô uế của trần thế phanh phui. Và chính qua tinh thần mà con người trở thành đồng minh của vô biên.

Thực tế, tình yêu vừa là nguồn gốc vừa là mục đích của tính dục, nên xét về một khía cạnh khác, có thể nói rằng tình yêu là vô biên: nghĩa là là nó luôn tuôn trào, toả sáng ra từ trung tâm nhỏ bé của bản ngã đến những khoảng rộng bao la không biên giới. Tình yêu mang đặc tính ly tâm, nó rời bỏ cái tôi để tìm kiếm đối tượng của mình nơi Thiên Chúa và nơi đám con cái Ngài mà chúng ta gặp thấy trên đường đi. Tình yêu là thứ mà chúng ta không bao giờ có thể tàng trữ, nó phải là thứ mà chúng ta cần phải tiêu pha đi nếu chúng ta muốn chiếm hữu được nó. Trong gia đình tình yêu quả là một tấm gương mỹ lệ bởi vì ở đây đầu tiên chỉ có tình yêu giữa hai vợ chồng, sau đó dần dà tình yêu ấy lớn lên trải lan đến con cái họ và rồi người này lan sang kẻ khác.

Một khi tình yêu đã cho đi thì chớ nên bao giờ lấy lại, đúng như kế hoạch của Thiên Chúa. Điều này có nghĩa là càng lúc chúng ta càng vươn ra khỏi chính mình để đi tới lòng vô biên của Chúa cho đến khi chúng ta yêu mến tất cả mọi sự bởi vì chúng ta thấy được là chúng thuộc về riêng Ngài. Tuy nhiên nếu tính dục tách lìa khỏi tình yêu và trở nên một phương tiện tự làm thoả mãn mình thì bấy giờ tiến trình ấy lại trở thành không lành mạnh. Bấy giờ tha nhân chỉ còn là một phương tiện thoả mãn lạc thú cho chúng ta chứ không còn là một cá nhân đòi hỏi chúng ta phải yêu mến. Cuộc hợp hoan sẽ trở thành một thứ trao đổi lạc thú ích kỷ. Và bởi vì tình yêu không bao giờ được phép co rúm lại nên một khi rút nó về lại cái ngã như thế chúng ta đã biến nó thành độc dược, thành gánh nặng chất chứa lên tâm hồn, biến năng lực của nó thành niềm căm ghét. Cử động hướng tâm của tình yêu… hướng người láng giềng và Thiên Chúa về cho cái ngã của mình… sẽ chỉ mang lại thất vọng, căm ghét và âu lo. Thiên Chúa có thể đến với chúng ta ngang qua bất cứ kẻ nào chúng ta yêu mến miễn là tình yêu chúng ta dành cho kẻ ấy là thứ tình yêu trao ban, vì lợi ích của riêng chúng ta. Còn thứ hành vi tính dục ích kỷ thì sẽ tiêu huỷ mối tương giao của chúng ta với Chúa và với tha nhân. Đấng Vô Biên luôn đi vào qua cánh cửa của những ai biết yêu thương quên mình; còn nếu cứ bo bo về lại với cái ngã của mình tức là trở về lại với nỗi bất bình vô hạn. Nỗi bất bình này luôn đi kèm theo mọi nỗ lực mưu tìm hạnh phúc bằng cách buông thả chính mình.

Tính dục là một trong những hành vi có liên hệ đến “thần kinh” nhất của con người: không một hành vi nào mà xác thể và linh hồn, hữu hạn và vô biên, xác thịt và tinh thần đan quyện vào nhau như thế. Khi nào tính dục giúp hai người nối kết với nhau thì an bình và hoan lạc sẽ nảy sinh. Còn khi xác thịt và tinh thần phân cách nhau và tính dục được tìm kiếm một cách đơn lẻ thì người ta lập tức sẽ cảm thấy phiền muộn. Nhiệm vụ lâu dài của cuộc sống là gìn giữ mối tương giao linh hồn thể xác trong trật tự thích hợp của chúng. Thứ triết lý tính dục phớt lờ yếu tính này sẽ khuyến khích người này chỉ yêu thân xác kẻ nọ và như thế sẽ làm tiêu mất tình yêu, bởi vì đối tượng của tình yêu phải là cả thân xác –kèm theo – linh hồn, như thế tình yêu mới có thể bền vững được. Phải có Đấng Vô Biên vượt bên trên mới giúp cho hai người nam nữ bền vững trong tình yêu.

Nếu hai người cố gắng bỏ tinh thần qua một bên… và giới hạn vấn đề “yêu đương” chỉ riêng cho “anh” và “em”… thì chẳng còn gì là tình yêu nữa. Bởi vì hoặc là “em” sẽ đắm chìm trong “anh” (do quyền lực và sự cám dỗ) hoặc là “anh” sẽ đầu hàng “em” (tức là tôn thờ ngẫu tượng). Như thế hai nhân vị chỉ có thể viên mãn và thương yêu nhau nếu biết mời Thiên Chúa vô biên đến chúc phúc cho họ.

>> Mục Lục

Chia sẻ Bài này:

Related posts

Leave a Comment