Thằng bé nói:
“Chào Soeur.
“Còn mấy phút nữa là tới giờ em có cuộc phỏng vấn xin việc làm. Em giúp Soeur một tay nhé?
“Chắc là có một việc nào đó em có thể giúp đỡ Soeur được phải không nào?
“Công việc chung quanh còn nhiều quá.
“Nếu có công việc gì Soeur cứ cho em biết nhé?
“Em sẽ làm bất cứ việc gì Soeur muốn nhờ em làm.”
Thằng bé nhìn tôi, đôi mắt và đôi tai của nó đều lanh lợi, nó kiễng tới kiễng lui trên đôi giầy trượt có bánh xe dưới chân, như thể đang chờ tới giờ khởi hành một cuộc đua.
Suốt bằng ấy năm trời ở tại Nhà Giao Ước, trong tất cả những đứa trẻ tôi đã từng gặp (tôi đã từng gặp rất nhiều… trong suốt 26 năm qua, tôi đã từng gặp trên 500.000 đứa trẻ!), tôi chưa bao giờ thấy một đứa nào lanh lợi như Jerry. Tôi chưa bao giờ gặp một đứa trẻ nóng lòng muốn giúp đỡ, muốn làm việc, muốn làm một điều gì đó, và hạnh phúc hơn Jerrry.
Nếu như các bạn ở vào hoàn cảnh của Jerry, chắc các bạn sẽ hiểu vì sao….
Cách đây một tháng, khi vừa chân ướt chân ráo đến Nhà Giao Ước, Jerry đã hỏi tôi:
“Không biết em có thể ở lại đây được không?”
Nó nói tiếp:
“Em chẳng còn biết một chỗ nào khác để đi.”
Rồi cũng ngay hôm ấy, Jerry đã kể cho tôi nghe:
“Em không có cha.
“Trước kia thì có, nhưng rồi ông ấy đã bỏ đi. Nhưng rồi cũng chẳng sao…
“Bởi vì ông ấy chỉ biết đánh đập em mà thôi.”
Jerry nhìn tôi, và tôi có thể nhận ra chiếc cằm nó đang chuyển động. Một số đứa trẻ, vì còn trẻ con, thường dễ dàng phóng đại khi kể lại cuộc đời quá khứ của chúng. Còn gương mặt của Jerry lại bảo tôi cần phải tìm hiểu về quá khứ của nó. Tôi đang nhìn kỹ một đứa trẻ đã trải qua ác mộng.
Tôi nói:
“Soeur lấy làm buồn cho em, Jerry ạ. Chắc là em gặp nhiều đau khổ.”
Jerry đáp:
“Đúng vậy. Cha em thường dùng chiếc dây thắt lưng này sau khi ông ấy đã uống say vào ban đêm.”
Nói đến đó, cặp mắt Jerry bắt đầu rươm rướm. Nó nói rất khẽ, khó khăn lắm tôi mới nghe được:
“Em rất ghét chiếc dây thắt lưng ấy.
“Em mừng… vì ông ấy đã bỏ đi.”
Tôi hỏi:
“Thế còn mẹ em đâu?”
Jerry trả lời:
“Em không có mẹ.
“Thực ra em cũng có, nhưng rồi bà ấy cũng chẳng muốn làm mẹ của em nữa. Sau khi cha em bỏ đi, bà ấy đâm ra quẫn trí.
“Suốt ngày bà ấy ngồi quanh quẩn trong nhà… chích ma túy.
“Em không chịu nổi cảnh đó nữa…
“Em đành ra đi cho sớm.”
Tôi hỏi:
“Thế em đã đi những đâu? Có lẽ cuộc sống bên ngoài như thế rất kinh khủng đối với em.”
Jerry đáp:
“Thực ra em có đi đâu đâu. Em chỉ la cà ngoài đường phố và lang thang như thế trong vài ngày.
“Em chẳng biết làm gì cả. Em… em đã phải đi ăn xin.
“Em phải ngủ ngoài đường. Em… em đã phải làm những điều em phải làm mà thôi, Soeur biết chứ?
“Thế rồi em quyết định phải làm một điều gì đó cho cuộc đời mình.
“Em nghĩ… em nghĩ mình không được hoang phí cuộc đời của mình. Thế là em xin quá giang đến đây.
“Thật không dễ dàng chút nào.”
Ngay từ giây phút đặt chân đến đây, Jerry đã đến như một đứa trẻ mang theo một sứ mạng.
Nếu hôm nào có một buổi hội thảo đặc biệt về vấn đề tìm công việc, thì Jerry sẽ là người thứ nhất ngồi vào bàn. Ngay trên hàng ghế đầu. Nêu các câu hỏi. Tìm lời khuyên. Tìm sự giúp đỡ – bất cứ sự giúp đỡ nào có thể tìm được – để làm một điều gì đó cho cuộc đời của mình.
Và năng lực của Jerry – toàn bộ năng lực của một đứa trẻ sẵn sàng bùng ra để khám phá cuộc đời – cuồn cuộn không ngừng.
Tôi thường nghe tiếng nói của Jerry vang lên từ trong phòng ăn tự chọn:
“Em giúp Soeur dọn bàn nhé?
“Hôm nay có đứa nào mới đến Soeur cần em nói chuyện với nó hay không?
“Soeur nghĩ khi nào em mới có thể được lên lớp trên?”
Giữa một thế giới mà mọi sự đều quá dễ dàng và quá sớm đối với rất nhiều đứa trẻ, thì Jerry đã phải làm việc cực kỳ chăm chỉ để tìm thành công trên bước đường khó khăn. Có thể Jerry đã nhận ra những cơ hội mà cuộc sống cung cấp cho nó có phần muộn màng, nhưng nó không để điều ấy cản trở bước đường tiến lên phía trước của nó.
Năm nay, Jerry 17 tuổi. Đó là một đứa trẻ đã nhìn thấy mặt trái của cuộc đời và nóng lòng muốn làm một điều gì khác. Như nhiều đứa trẻ khác, Jerry cũng có một hy vọng, một giấc mơ, và một ước muốn nóng bỏng muốn “được trở nên một người nào đó”… “được làm một điều gì đó”… “được có một cuộc đời cho chính mình.”
Và hôm nay, mới 30 ngày sau khi đã thoát khỏi một cuộc sống “trong gia đình” chẳng hứa hẹn một điều gì khác ngoài những đau khổ và bế tắc, lần đầu tiên, Jerry sẽ có một cuộc phỏng vấn để tìm việc làm.
Hôm nay, tôi ôm chặt Jerry một lúc thật lâu khi em ra đi theo giấc mộng của em. Tôi biết Jerry rất hạnh phúc vì sáng nay các bạn đã ở đây với nó, khi nó bước ra khỏi cửa Nhà Giao Ước.
Tôi có ý nói rằng, mọi sự hôm nay Jerry có được – từ những bộ áo quần tươm tất em đang mặc cho đến niềm hy vọng em đang mang theo trong lòng – đều là nhờ các bạn.
Các bạn là những người đã cộng tác để đem lại cho Jerry niềm hy vọng mà mọi đứa trẻ đều đáng được hưởng. Các bạn là những người đã góp phần dìu dắt Jerry ra khỏi đường phố bế tắc.
Cảm ơn các bạn đã ở đó vì Jerry và với Jerry.
Cảm ơn các bạn đã cảm thông với Jerry và quan tâm đến nó.
Tôi cũng rất tự hào về Jerry. Và rất cảm ơn các bạn.
Thực sự hằng ngày tôi vẫn cảm tạ Thiên Chúa vì các bạn đã tìm gặp chúng tôi.
Lạy Chúa,
Con xin cảm tạ Chúa vì Chúa đã chăm sóc con. Chẳng có một ai chăm sóc cho con. Ôi, con lấy làm hối hận vì những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Lạy Chúa, Chúa biết vì sao con muốn ở lại đây, bởi vì ngay lúc này, con không tin tưởng một ai ngoài đường phố cả. Nguy hiểm lúc nào cũng đang chờ chực. Con muốn được một người tốt lành nào đó nhận con về nuôi. Chưa bao giờ con được đối xử ngọt ngào, được đối xử như một đứa con gái ngoan. Lạy Chúa, con xin gửi gắm những nguyện ước của con về cho gia đình và bạn bè con.
Lời kinh do một đứa trẻ
viết tại nguyện đường Nhà Giao Ước của chúng tôi