Tên hầu cận của Hán Tuyên đế Lưu Chí, về già thì bị bệnh hôi mồm, Lưu Chí bèn đưa cho hắn ta một miếng kê thiệt hương (đinh hương) để ngậm.
Miếng kê thiệt hương không lớn nhưng có chút mùi vị chát và cay, tên hầu cận không dám hỏi nhiều, chỉ biết bỏ vào miệng và trong bụng nghĩ thầm nhất định là phải có phạm tội gì với hoàng đế đây nên mới được ban cho độc dược.
Sau khi về đến nhà thì lập tức nói lời vĩnh biệt với mọi người, người nhà vừa nghe thì khóc lóc ai oán, nhưng nghĩ lại thì thấy không có tội gì với hoàng đế, nên mới nói tên quan hầu đưa thuốc đã ngậm ra coi, ông ta vừa mở miệng thì mùi thơm bay ra, mọi người trong nhà đều ngửi thấy mùi đinh hương, tất cả mọi người vì một cú sợ hảo huyền mà cười ra nước mắt.
(Cổ kim tiếu sử)
Suy tư :
Ở đời có rất nhiều cái sợ hão:
Sợ mất việc làm, sợ người yêu bỏ, sợ bạn bè chê là những cái lo sợ hão ở đời này, cái phải lo sợ là chết mất linh hồn ngay khi còn ở đời này và đời sau.
Có một vài giáo dân cứ sợ con cái mất linh hồn khi chúng nó không đọc kinh hôm kinh mai nên cứ nhắc nhở, còn mình thì tối tối đi nhậu đến khuya mới về; có một vài giáo dân giàu có lo sợ sau khi chết mất linh hồn nên bỏ tiền xin cha sở dâng lễ trước cho mình, nhưng bản thân thì rất ít khi đi lễ nhà thờ…
Con người ta lo sợ hão là bởi vì họ chỉ lo mất cái ở đời này là cái vốn nay còn mai mất, mà không lo sợ mất cái đời sau là thiên đàng nơi vĩnh phúc mà Thiên Chúa đã dành cho những ai biết yêu mến Ngài và yêu thương anh em như chính mình.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài