Ngày xưa chức ngự sứ là để giám sát triều đình, người nhậm chức ngự sứ nếu trong một trăm ngày mà không để xuất phê bình triều đình thì sẽ không được ở lại chức, phải bị bãi miễn.
Có một ngự sứ tên là Vương Bình , đã đến một trăm ngày rồi mà vẫn chưa đề ra được cái gì để phê bình, các đồng sự nhìn thấy ông ta rất trầm tĩnh thì có chút kinh ngạc.
Có một người nói : “ Vương Bình không muốn lên tiếng thì nhất định trong lòng phải có chuyện đại sự”.
Qua mấy ngày sau, các đồng sự nghe nói Vương Bình đã mở miệng phê bình triều đình, bèn âm thầm đi nghe ngóng coi ra sao, nhưng nghe ngóng rất lâu mới được biết rõ ràng bèn nói : “ Vương Bình lên tiếng vạch tội trong ngự thiện[1] có một sợi tóc”.
Mọi người vì cái chuyện nhỏ này mà làm cho lớn nên cười ha ha.
(Cổ kim tiếu sử)
Suy tư:
Trong thức ăn của người dân thường thì dù có cả nắm tóc hay có cái gì gì đi chăng nữa thì cũng chẳng nhằm nhò gì, nhưng trong thức ăn của nhà vua hay của tổng thống, hoặc bất cứ một người quyền quý nào là vấn đề lại không đơn giản chút nào, nó sẽ là vô cùng quan trọng vì chức phận và địa vị của họ…
Trong thức ăn của nhà vua có sợi tóc là chuyện lớn đối với người có trách nhiệm chứ không phải chuyện nhỏ, nhưng với người vô trách nhiệm thì là chuyện nhỏ không đáng nói.
Trước mặt Thiên Chúa thì tất cả mọi người đều giống nhau không phân biệt nhà vua hay dân thường, cho nên linh mục là người có trách nhiệm rất lớn, ngài không thể coi là chuyện nhỏ khi trong giáo xứ của mình có người lãnh đạm với việc đọc kinh dâng lễ, ngài cũng không thể làm ngơ trước những thói hư tật xấu như cờ bạc rượu chè be bét của một vài giáo dân trong giáo xứ, do đó mà ngài phải lên tiếng dạy dỗ và khuyên răn…
“Ngự thiện” của người Kitô hữu chính là Mình Máu Thánh Chúa Giêsu, cho nên một “sợi tóc” trong tâm hồn cũng là một thứ nguy hiểm cho phần rỗi đời đời mà chúng ta không nên coi thường cho là chuyện nhỏ…
Lm. Giuse Maria Nhân Tài
[1] Thức ăn của hoàng đế.