Có một lần Khổng tử bị vây khốn nơi đất Trần Tề, trong bảy ngày không ăn được hột cơm nào cả.
Một buổi trưa nọ, đệ tử của ông là Nhan Hồi xin được gạo về nấu cháo. Khi cơm sắp chín, Khổng tử nhìn thấy Nhan Hồi dùng tay bốc cơm trong nồi mà ăn. Khổng tử cố ý làm bộ không thấy, nên khi Nhan Hồi đến mời ông ta ăn cơm, thì ông ta đứng dậy nói: “Vừa rồi mơ thấy tổ tiên về báo cho ta biết, thức ăn thì nên để tôn trưởng ăn trước rồi mới ăn sau, sao lại có thể tự mình ăn trước ?”
Nhan Hồi vừa nghe xong thị vội vàng giải thích: “Phu tử hiểu lầm rồi, vừa rồi con thấy có chút than rời vào trong nồi, cho nên lấy hột cơm bẩn ấy mà ăn”.
Khổng tử thở dài nói: “Cái con người có thể tin là con mắt, mà con mắt thì cũng có lúc không thể đáng tin được, cho nên có thể tin được là cái tâm, nhưng cái tâm cũng có lúc không đủ để tin. Các đệ tử phải nhớ lấy, biết người thật không phải là chuyện dễ dàng đâu nhé”.
Suy tư 16:
Sống ở đời, con người ta quý nhất là cái tâm yêu thương, trân trọng nhất là cái tâm tín thành, mất đi hai cái tâm đó thì coi như không còn là người quân tử nữa. Khổng tử chỉ lấy con mắt để phán đoán cái tâm của đệ tử mình nên cảm thấy không đúng, thế là nghiệm ra một điều để dạy đệ tử: “Biết người thật không phải là chuyện dễ”.
Người Ki-tô hữu quý nhất là đức tin, mất đi đức tin thì coi như không phải là người Ki-tô hữu, dù họ là người đã được lãnh bí tích Rửa Tội.
Người Ki-tô hữu không lấy con mắt xác thịt của mình để phán đoán người khác, nhưng lấy con mắt đức tin để thông cảm và tha thứ; không lấy cái tâm ích kỷ của mình để răn dạy người khác, nhưng lấy cái tâm trung tín với Lời Chúa để cải thiện mình khi người khác làm sai, tức là sống Lời Chúa trong cuộc đời mình.
Hãy để cho Thiên Chúa phán đoán, còn mình thì cứ đơn sơ vui vẻ sống với tha nhân, dù họ đang tìm cách loại bỏ mình.
Đó chính là yêu thương và trung tín vậy.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.