Mấy giờ sau rét lạnh dịu dần.
Chung quanh Bê Lem, có tiếng động, rõ là tiếng chân người bước xen lẫn với tiếng chiên kêu… Trước con mắt bỡ ngỡ của hai ông bà, một tốp người bế chiên đã tiến đến.
Nguyên ở phía Đông Bê Lem mỗi đêm có những người chăn chiên thức giữ chiên. Họ là một trong những nhóm dn du mục, quê hương vô định, nay chỗ này mai chỗ khác tùy theo sức lôi cuốn của cánh đồng ruộng cỏ bao la và sự an ninh của sứ sở. Họ thích tung tăng giữa cảnh tịch mịch thiên nhiên, và gởi mình vào giấc ngủ êm đềm dưới ánh trăng, mặc cho mưa sa gió lộng.
Đêm ấy đang trò chuyện vui vẻ chung quang một ngọn lửa đầm ấm, bỗng họ thấy lóe ra một tia sáng lạ ở không trung. Họ chưa hết sợ hãi thì đã bị một vùng quang tuyến huy hoàng bao phủ. Trong vùng quang tuyến đó hiện rõ bóng một Thiên thần. Cả bọn đều hoảng sợ. Họ tưởng chừng sẽ chết chìm trong ánh sánh, vì họ nghĩ rằng chẳng ai giáp mặt được Đức Yavê ( Đức Chúa Trời ) mà không bị chết. Nhưng giọng điệu êm đềm, sứ thần Thiên Chúa đã đưa tin :
Các ông đừng sợ, Tôi đến đây để báo tin mừng, là ở Bê Lem quê hương vua Đavít, đã sinh ra chính Đấng muôn dân trông đợi. Đó là Chúa Cứu Thế.
Tiếng Thiên thần dội xuống dịu ngọt và êm vui ! Bọn chăn chiên cảm thấy thế họ lại mừng, tâm hồn bình tĩnh. Ánh sáng huy hoàng kia đã xuyên qua làn áo lông cừu của họ và thấm tới tâm hồn họ. Nhưng từ không trung lại vọng ra một lời khiến họ bỡ ngỡ :
Và đây là dấu các ông sẽ nhận biết Chúa Cứu Thế, các ông sẽ thấy một hài nhi bọc trong chiếc khăn, nằm trên máng cỏ.
Những người chăn chiên chưa kịp trấn tỉnh. Hai tiếng máng cỏ vẫn vọng dư âm…
Thoát chốc tầng trời rộng mở, nhả từng đoạn hình tượng sáng láng tung hào quang xua đêm tối. Đó không phải là một Thiên thần nữa nhưng là số đông thiên thần hiện ra ca hát…
Có lẽ đó là những thiên thần thuộc nhiều cấp, đêm nay xuống hát mừng Chúa mới sinh ra. Không có đêm nào đẹp như đêm Giáng Sinh, một đêm đầy ánh sáng, tầng không yên tĩnh rộn tiếng thiên thần ca vui ! Tiếng hát du dương cứ vọng đi vọng đi xa và lên cao mãi, khiến bọn chăn chiên mừng vui ngây ngất… Trong bao lời ca ấy, họ còn nhớ rõ được mấy câu :
Vinh danh Thiên Chúa trên trời,
Bình an dưới thế cho người thiện tâm
Đêm tối trở lại . Nhưng tâm linh của những người chăn chiên đã sáng ngời lên. Họ tin lời thiên thần và quyết định đi thờ lạy Chúa Cứu Thế. Họ bàn định nhau :
Chúng ta hãy chạy mau tới Bê Lem, để chứng kiến điều Thiên Chúa thương mạc khải.
Và nhanh chân, họ đã tới Bê Lem, họ tiến vào hang đá.
Hang đó không giống cái trụ quán nhỏ xinh xinh và nhẹ nhàng mà các họa sĩ thường vẽ trong dịp Giáng Sinh. Nó cũng không giống cái máng cỏ bằng thạch cao của người bán ảnh tượng bày ở cửa phố. Nghĩa là nó không sạch sẽ sáng sủa và thứ tự, một bên có bò lừa thở ấm, một bên có 3 Vua áo mũ uy vệ quì chầu, trên có số đông thiên thần bay lượn, xướng ca, giăng dài một biểu ngữ với những câu cao ý. Không ! Hang đá kiểu như thế là hang đá tưởng tượng, chỉ để mơn trớn những tâm tình hiếu cảm.
Hang đá ở đây, là một chuồng chứa súc vật. Nó thiếu cả cột kèo và hiên mái, nó không được hào nhoáng như những tàu ngựa ngày nay. Nó là một hang đá theo đúng nghĩa, tối tăm khó thở và nặc mùi hôi tanh ! Tuy nhiên người chăn chiên chất phác đã không ngần ngại bước thẳng vào, vì trong trí họ vẫn văng vẳng tiếng thiên thần chỉ bảo.
Họ thấy ông nhà quê ( Thánh Giuse ) mắt đăm đăm ra chiều ngây ngất, một hài nhi bọc trong khăn nằm trên máng cỏ và một thiếu phụ mặt cúi sát xuống Hài Nhi, đang mỉm cười sung sướng….
Lòng họ hồi hộp tan chảy như sáp ong gần lửa. Nhờ ơn trên soi sáng, họ nhận biết Hài Nhi đó, bề ngoài yếu ớt rét run và giống hệt trăm nghìn kẻ khác, nhưng bên trong là chính vị Cứu tinh của muôn dân. Họ thụp xuống thờ lạy hồi lâu…Họ yêu mến kính tôn Ngài và dòng lệ từ từ chảy….Họ thương Ngài vô cùng, vừa trìu mến vô biên…
Theo lệ đi thăm người sản phụ họ mở bao đem dâng ít sữa, dăm ba quả trứng, và một nắm lông chiên. Bà Maria vui vẻ nhận, tỏ bộ cám ơn…. Họ thi nhau thuật lại tỉ mỉ quang cảnh lạ mới gặp, và bà Maria sung sướng nghe họ kể.
Rồi đêm hết, hừng đông chổi dậy….
Cả bọn chăn chiên rút lui. Họ vào thành và trong các lữ quán, kể kại sự hiển linh ban đêm với mọi chi tiết tỉ mỉ họ đã xem thấy về Hài Nhi phi thường, khiến các người nghe phải bỡ ngỡ.
Nhưng có tiếng bình phẩm : Chuyện ấy làm gì có, Chúa Cứu Thế mà lại sinh trong hang bò lừa ở dọc đường do một thiếu phụ vô danh ư ? Chả nhẽ có thể thế được ?
Riêng về phần Maria, bà khắc cốt minh tâm mọi điều đã nghe biết và ngày ngày suy đi gẫm lại.
Các người chăn chiên đã được chứng kiến việc ly kỳ, họ cũng hết sức tin tưởng cuộc hiển linh kia có thật. Họ an tâm trở về với đoàn chiên, và ca tụng Thiên Chúa về cái đêm phúc đức ấy….
Tám ngày sau, Hài nhi chịu phép cắt bì. Trong dịp đó ông Giuse theo sứ thần đã dặn, đặt tên cho Thánh Tử là Giêsu nghĩa là Chúa cứu chữa chúng tôi
Đó là một thánh danh ý nghĩa cao sâu, bao hàm cái chương trình cứu thế Nhưng đến lúc khai trình để biên vào sổ, người ta lại cười hai ông bà là ngớ ngẩn :
Làm sao một hài nhi đẻ bên vên vỉa đường trong một đêm giá lạnh, lại đặt tên là
Chúa cứu chữa chúng tôi.