Thời gian thấm thoát trôi mau như dòng nước chảy. Không bao lâu, bà Ysave đã tới kỳ mãn nguyệt khai hoa trong một ngày đẹp trời, bà đã góp thêm vào thế giới một người con anh tuấn. Ngày cậu cất tiếng khóc chào đời… Bà vui, Ông vui… Cả nhà cùng vui..
Trong đó có cả người chị họ thành Nazareth. Tin mừng được tung ra, gây nhiều cảm giác.
Ysave nguyên là một lão phụ muộn mằn, thiên hạ thường đàm tiếu, vẫn coi bà như là người bị trời phạt ! Nên hỷ tín phát ra, thân thuộc nội ngoại của bà đều bỡ ngỡ, họ rủ nhau tới tấp đến chúc mừng.
Tám ngày sau họ hàng thân thích được mời đến dự lễ Khai sinh cho cậu mới, theo một nghi lễ gọi là lễ
Cắt bì
Vì những lý do bảo vệ giống nòi, vệ sinh và an hảo, tại miền cận đông khan hiếm nước hay sinh bệnh truyền nhiễm, người Ai Cập, Ả Rập và Do Thái, có tục cắt bì cho trẻ em nam mới sinh vào ngày thứ tám. Riêng với Do Thái, lễ cắt bì còn nhuốm thêm một ý nghĩa tôn giáo rất xa xôi. Họ tin rằng là dân riêng của Chúa, có đặc quyền thừa tự những lời hứa cứu rỗi họ cần phải áp dụng lễ cắt bì cách long trọng để kỷ niệm bằng máu đào của nam nhi bản thỏa hiệp Trung Nghĩa đã ký với Chúa ngày bỏ nước Ai Cập. Nghi lễ này có thể làm hai nơi, một là nhà Giảng Hội, hai là ở tư thất.
Vậy bà Ysave sinh con được tám ngày, ông Da-ca-ria đã cho mời mươi người ( theo tục lệ phải mời ít nhất 10 người ) đến nhà dự lễ cắt bì cho cháu mới.
Cắt bì xong mọi người im lặng và cung kính, nghe vị chủ tế đọc mấy lời lễ nhạc sau:
Lạy Chúa Tể của tổ phụ chúng tôi !
Xin hãy tăng cường và bảo vệ trẻ nhỏ.
Xin hãy làm cho thanh danh nó thơm nức trong dân.
Tiếp đến là việc chọn tên cho con trẻ. Ai ai cũng có vẻ nhiệt thành và mau mắn đưa ra một quý danh để làm vui lòng gia chủ. Người chủ lễ đề nghị một tên được mọi người chú ý :
Xin gọi cháu là Giacaria !
Nhưng Bà Ysave cương quyết chối từ !
Không, không ! tên cháu là Gioan .
Mọi người phản kháng :
Không vậy được ! bà dị quá ! Có ai trong tông tộc là Gioan đâu ? Thôi thế để chúng tôi hỏi ông cho chắc việc vậy.
Người ta quay về phía ông Da-ca-ria, trổ tài làm hiệu, xin ông tỏ ý đặt tên gì cho cậu ấm, rồi một bảng viết bằng đá đen bôi sáp với cây viết sắt được đưa ra…..
Nhưng trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người, ông viết lên những nét rõ ràng chính tên bà Ysave vừa đề nghị :
Tên cháu là Gioan
Thật là minh bạch… Không còn ai dám cãi về danh hiệu phải đặt tên cho con trẻ nữa. Họ chỉ lấy làm lạ cái danh hiệu tân kỳ này thôi, vì họ không biết những bí mật đã xảy ra trong Cung Thánh từ chín tháng trước. Thế rồi hết bỡ ngỡ, họ lại đổi sang kinh ngạc, vì thoát chốc, Da-ca-ria, ông già bị câm điếc từ chín tháng vừa viết xong chữ Gioan đã bắt đầu nói, và trong niềm vui say sưa lại lồng thêm ơn soi sáng của Chúa Thánh Thần, ông đã ca xướng một bài tán tạ rất cảm động dệt lên bởi những lời tiên tri :
Hoan hô Thiên Chúa !
Chúc tụng Chúa Tể dân Israel !
Lạy Chúa ! quả thực, Chúa đã ngự đến giữa dân Chúa.
Để mang ơn Cứu rỗi lại.
Chúa đã làm chổi dậy trong gia đình Đavít là tôi tá Chúa.
Một vị cứu tinh uy hùng
Như xưa Chúa đã phán cùng các tiên tri :
Chính người sẽ cứu chúng tôi thoát khỏi tay thù địch.
Và thoát khỏi quyền lực những kẽ mưu hại chúng tôi !
Chúa đã yêu đương tổ phụ chúng tôi
Chúa đã nhớ lại lời Thánh ước Chúa.
Và lời minh thệ cùng Abraham là tổ phụ chúng tôi,
Để ban cho chúng tôi, sau khi thoát khỏi tay thù địch,
Được hiên ngang phụng sự Chúa trước tôn nhan Người, trong đàng thánh thiện và lẽ
công chính trọn đời của chúng tôi.
Rồi ông quay vào cậu con trai nói tiếp :
Còn phần con, hỡi con nhỏ của Cha !
Một ngày kia con sẽ trở nên tiên tri của Chúa tối cao.
Con sẽ đi trước nhan Người, để dọn đường cho Người ngự đến,
Con sẽ mang lại cho dân Chúa, Tin Mừng cứu rỗi và ơn tha tội.
Vì với lượng hải hà, Thiên Chúa sẽ ngự đến thăm viếng chúng ta,
Chúng ta phải ngồi trong bóng mờ của sự chết
Nhưng Người đã hiện lên sáng tựa mặt Trời, để đánh xua bóng đêm tăm tối
Và hướng dẫn bước đi của chúng ta trong nẻo hòa bình, công chính.
Nghi lễ đã xong, tiếng ca ngợi của ông già Da-ca-ria im bặt, thân bằng cố hữu đều giải tán. Nhưng ai nấy hồi hộp. Hiện tượng ly kỳ của buổi lễ còn luôn luôn phảng phất. Nó đã trở nên đầu đề của những câu chuyện hằng ngày và lừng tiếng đi trong cả miền sơn dã xứ Giuđêa. Một niềm kính sợ lan tỏa trên khắp những nơi tiếp cận nhà Da-ca-ria. Và từ nhà nọ sang nhà kia, xì xầm lời bàn tán :
Theo ý ông, trẻ kỳ đồng này sẽ ra sao ?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong gia đình yên tĩnh của ông Da-ca-ria, cậu Gioan ngày ngày càng thêm lớn và phát triển, cậu là một nam nhi chí khí.
Không bao lâu, cậu đã biết đi. Thân phụ cậu về già, khuất núi ! Tuổi chừng 15 hay 16
Thân hình phơi phới sắc xuân xanh, cậu lánh mình vào rừng xa núi vắng, cậu muốn hòa lời kinh và tiếng roi đánh tội vào điệu đàn muôn thuở của suối rừng, để tập đời sống thanh cao theo những nét hồn nhiên vĩ đại nơi rừng núi. Ngoài ra nữa, không ai biết được đời sống của cậu ra sao, mãi cho đến ngày cậu ra mắt trước dân chúng Israel với đoàn môn đệ và Phép Rửa.