Nói hành nói xấu người khác là thói hư tật xấu của người đời không ai tránh khỏi và xét trên khía cạnh đạo đức thì đây chính là điều mà Chúa Giê Su đã lên tiếng cảnh cáo “ Chớ xét đoán để khỏi bị xét đoán vì các ngươi xét đoán thế nào thì sẽ bị xét đoán lại như vậy” ( Mt 7, 1 -2 ).
Xét đoán sở dĩ là một cái tội bởi vì nó đã lỗi đức bác ái yêu thương. Một đàng giới răn của Chúa đòi buộc ta phải yêu người như mình ta vậy. Thế nhưng một đàng ta lại nói hành nói xấu người khác thì như vậy chẳng phải là đã coi thường luật Chúa sao ?
Trong mọi trường hợp nói xấu người khác luôn luôn xảy ra khi đối tượng ấy vắng mặt và như vậy đó là điều chẳng những bất công mà còn hèn hạ. Nói là bất công bởi vì đã không cho người ta cơ hội để biện minh. Còn hèn hạ vì không dám đối diện với sự thật.
Thủ Bản Legio là kim chỉ nam hướng dẫn cho các hoạt động Tông Đồ mà hội viên cần phải tuân theo. Một trong những hướng dẫn ấy đề cập đến việc không bao giờ được phép xét đoán người khác “ Hội viên Legio phải kính trọng người khác, Không phải chỉ bằng thái độ bên ngoài mà còn tận trong tâm hồn. Sứ mạng của Legio không cho họ tự đặt mình làm quan tòa xét xử anh em hoặc tự coi mình như một mẫu mực. Bắt anh em phải suy nghĩ phải hành động rập khuôn như mình. Không nên hồ đồ cho rằng những ai không đồng quan điểm với mình. Không đón tiếp mình, thậm chí chống đối mình đều là những kẻ không ra gì” ( TB Sl 503 Chương 39 ).
Hội viên Legio phải kính trọng người khác không phải chỉ bằng thái độ bên ngoài mà phải tận trong tâm. Điều này đối với người đời khó ai có thể làm được. Thế nhưng đối với hội viên Legio lại bắt buộc phải làm nếu không thì không xứng đáng là chiến sĩ của Nữ Tướng Maria trong trận chiến với kẻ thù gian hiểm Sa Tan ( St 3, 15 ).
Là hội viên Legio dù ở trong bất cứ cương vị nào hoặc cấp Hội Đồng nào cũng không bao giờ được coi mình như là một thứ khuôn mẫu bắt người khác noi theo. Điều tệ hại nhất trong xã hội cũng như tôn giáo đó là tự coi mình là một thứ mẫu mực để xét đoán người khác. Người CS bởi đã lấy mẫu mực là chủ nghĩa Mác, Lenine thế nên đã ra tay giết hại hàng triệu người nhân danh chiêu bài đấu tranh giai cấp đồng thời ra sức triệt hạ tôn giáo cho đó là mê tín dị đoan…
Trong tôn giáo thì người Pharisieu cũng do nơi căn cứ vào các giới răn để kết án người khác kể cả Chúa Giê Su họ cũng không tha. Người Pharisieu sử dụng luật như một thứ vũ khí để triệt hạ người khác. Đang khi đó Chúa Giê Su Đấng đến để kiện toàn lề luật tức là đem lại ý nghĩa đích thực của luật phải là luật yêu thương. Họ dẫn người đàn bà phạm tội ngoại tình đến trước Chúa và hỏi Ngài phải đối xữ ra sao với kẻ tội lỗi này. Ngài trả lời” Ai trong các ngươi cho rằng mình vô tội thì hãy ném đá kẻ này đi” ( Ga 8, 7 ).
Không ai trong chúng ta là người vô tội và người Legio hơn ai hết chẳng dám nhận mình vô tội. Chính vì nhận mình là kẻ tội lỗi cần Lòng Thương Xót Chúa thế nên chúng ta mới gia nhập vào hàng ngũ này để được Thánh hóa mình và nhờ sự kết hợp với Đức Maria để Thánh hóa người khác.
Đi trên con đường nên Thánh tất nhiên không một ai tránh khỏi lầm lỡ vấp ngã. Mặc dầu vậy có điều khác biệt rất lớn giữa người mang nơi mình ước vọng nên Thánh với người thế gian là ở chỗ người ước muốn nên Thánh mỗi khi vấp ngã lại cậy nhờ vào ơn Chúa để đứng dậy còn người đời thì buông xuôi trượt dài trong đường tội.
Đối với người đàn bà phạm tội ngoại tình kia đúng là theo luật thì phải bị ném đá cho chết và Chúa Giê Su cũng biết đó là tội chứ đâu phải không ? Tuy nhiên với tình thương vô biên của Chúa, Ngài nói: Ta không kết án ngươi, thôi hãy về đi và đừng phạm tội nữa ( Ga 8, 11 ).
Tội đem đến sự chết nhưng nên nhớ xét đoán người khác cũng là tội và cũng đem đến sự chết.
Trà Cổ – Thứ Sáu Tuần Thánh – 14/4/2017
Phùng Văn Hóa