“Vâng, tôi đây là nữ tì của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói.” (Lc 1, 38) chính là lời tận hiến của Đức Maria. Lời thưa Xin Vâng của Mẹ đã đưa Mẹ vào Mầu Nhiệp Nhập Thể. Lời đáp trả mau mắn ấy đã trao cả cuộc đời của Mẹ cho Thiên Chúa. Lời thưa ấy đánh dấu một bước ngoặt vĩ đại, đưa Mẹ trong công cuộc Cứu Chuộc nhân loại. Và cũng chính lời thưa ấy Mẹ đã thánh hiến chính mình cho Thiên Chúa và từ đó Mẹ tham dự vào Mầu Nhiệm đặc biệt và Đồng Công Cứu Chuộc với Con Một Thiên Chúa cũng là con của Mẹ là Đức Giêsu Kitô.
Đức Maria, một cô thiếu nữ thôn quê, trước một biến cố Nhập Thể nhiệm mầu ấy, làm sao Mẹ dám thốt lên lời thưa Xin Vâng khi mà chính Mẹ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên, xuyên suốt Tin Mừng đã cho chúng ta thấy tại sao Mẹ lại mạnh dạn thưa lên lời Xin Vâng như vậy:
Trước hết, Mẹ cảm nghiệm được ơn thiêng của Thiên Chúa: Khi đó Đức Maria mới chỉ là một cô bé như bao thiếu nữ khác, tuy rằng lúc đó Mẹ đã ước ao được dâng trọn chính mình trong đời sống thánh hiến. Tuy nhiên, chính thời điểm đó, lời Sứ thần phán với Mẹ xem ra quá “ảo tưởng”, như một “câu chuyện cổ tích” hay lời đùa giỡn, đặc biệt là đối với một cô thôn nữ thì lại càng ly kỳ hơn. Ấy vậy mà Đức Maria vẫn cảm nhận được điều gì đó ngang qua lời Sứ thần truyền, để rồi thốt lên một cách tự nhiên và phó thác, không chút băn khoăn, nao núng.
Chính Thiên Chúa đã chọn gọi Đức Maria cho công cuộc Cứu Độ nơi Con Một của Người. Hay nói cách khác, chính Đức Maria đã cảm nghiệm được ân huệ thiêng liêng mà Thiên Chúa muốn Mẹ cộng tác vào công trình Cứu Chuộc. Cảm nghiệm được những gì Thiên Chúa đang muốn nơi Mẹ, nên Đức Maria đã mau mắn đáp lại lời mời gọi của Thiên Chúa với cả đời “Xin Vâng”.
Tiếp đến, Mẹ luôn tin tưởng, cậy trông, phó thác: Một khung cảnh “kỳ lạ” diễn ra trong chốc lát nhưng với một đức tin mạnh mẽ và nhờ ơn Chúa Thánh Thần thác động, Đức Maria đã tháp nhập chính mình vào Mầu Nhiệm Nhập Thể. Vì Mầu Nhiệm nên “lạ kỳ” đến như vậy, cho nên con người khó không có thể hiểu hết được. Và càng khó khăn hơn với Đức Maria, một cô thôn nữ miền quê, thì điều đó càng khó chấp nhận. Tuy nhiên, với một đời sống đức tin trỗi vượt, một niềm tin tưởng, phó thác, Đức Maria đã mau mắn đáp lại lời mời gọi của Thiên Chúa. “Xin cứ làm cho tôi như lời sứ thần truyền” lời xác tín mạnh mẽ Mẹ thưa lên với sứ thần cũng chính là lúc Mẹ trao ban chính mình cho Thiên Chúa, tất cả con người, cả thân xác lẫn tình thần của Mẹ đã thuộc trọn về Ngài.
Những gì Đức Maria đã làm cho thấy Mẹ luôn đặt một niềm tin tưởng sắt son, lòng phó thác hoàn toàn nơi Thiên Chúa. Bởi thế Mẹ được gọi là “Mẹ của những kẻ tin”. Đức tin của Mẹ là một “biểu tượng”, một minh chứng và là một mẫu gương cho chính mỗi người chúng ta ngày hôm nay.
Và Mẹ hằng Xin Vâng trong mọi hoàn cảnh: Cảm nghiệm được tình yêu của Thiên Chúa, luôn tin tưởng, cậy trông vào Ngài đã giúp cho Đức Maria luôn Xin Vâng trong mọi hoàn cảnh. Nhìn lại hành trình dương thế của Mẹ, cuộc đời Mẹ như gói gọn trong hai tiếng “Xin Vâng”. Trong những hoàn cảnh đi đát từ khi Mẹ nhận lấy Ngôi Lời Nhập Thể, trải qua những gian nan thử thách, những đau khổ đến tột cùng “một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn Bà” (Lc 2,35), nhưng Mẹ vẫn hằng Xin Vâng và “hằng ghi nhớ những kỉ niệm ấy và suy nghĩ trong lòng” (Lc 2,19).
Chúa hằng ở cùng Mẹ, hay nói cách khác, Mẹ vẫn luôn đón nhận tất cả những gì xảy đến với Mẹ xuất phát từ chính tình yêu của Thiên Chúa dành tặng. Lời Xin Vâng năm xưa và hằng ngày trong cuộc đời của Mẹ đã đưa Mẹ lên một “tầm cao” mới trong ân nghĩa với Chúa. “Xin Vâng” lời xác tín một cách hoàn toàn và phó thác trọn vẹn cuộc đời Mẹ cho Thiên Chúa. Một lần nữa Mẹ xứng đáng với danh hiệu “Mẹ của các kẻ tin”.
Lễ nhớ Maria Nữ Vương, Nữ Vương của sự khiêm nhường, phục vụ. Nữ Vương của sự tin tưởng, phó thác. Nữ Vương của sự thông ban ơn Chúa… Dường như tất cả muốn gióng lên một lời mời gọi da diết cho con cái Mẹ, hãy học nơi Mẹ để được nên trọn lành.
Đối với con đường ơn gọi, chúng ta cần biết cảm nghiệm tình yêu Thiên Chúa nơi chính mình, trong mọi biến cố cuộc đời. Để từ tình yêu Thiên Chúa dành riêng cho chúng ta, như Đức Maria, chúng ta đặt niềm tin tưởng, phó thác cuộc đời, con đường, tương lai của mình trong vòng tay yêu thương của Chúa.
Nhờ đó, Thiên Chúa có thể chèo lái lời đáp trả của chúng ta khi Ngài chọn gọi. Ngài hướng dẫn con đường mỗi người đã chọn lựa, nâng đỡ chúng ta từng bước trên hành trình tiến về Đất Thánh. Để được như vậy, chúng ta phải cùng với Đức Maria chúng ta thưa lên hai tiếng “Xin Vâng”, xin vâng hoàn toàn nơi thánh ý Chúa, đón nhận mọi hoàn cảnh, chấp nhận mọi khó khăn thử thách và trao ban trọn vẹn con người, tâm hồn cho Ngài.
Cuộc sống ngày càng phức tạp, con đường ơn gọi cũng gian nan, khốn khó nhiều hơn. Phận người lại mỏng giòn yếu đuối, nên khó để có thể tránh khỏi được những vấp ngã, thất vọng, những chán nản, mất niềm cậy tin. Dẫu vậy, chúng ta vẫn luôn có Chúa và Mẹ hằng ở cạnh bên, cùng Mẹ đến với Chúa thì sẽ Ngài sẽ nâng đỡ và thánh hóa mọi sự nên tốt lành. Vì như lời Sứ thần hứa với Mẹ hôm nay: “Đối với Thiên Chúa, không gì là không thể làm đươc” (Lc 1,37).
Ước mong, chúng ta luôn đón nhận tất cả mọi biến cố trong đời như là quà tặng mà Thiên Chúa dành tặng, để vượt qua tất cả những biến cố trong niêm vui và bình an. Và lấy tất cả những hy sinh, phục vụ, những đau khổ, thử thách mà mình vượt qua làm của lễ dâng lên Thiên Chúa. Đó là món quà quý giá nhất mà Thiên Chúa muốn nơi mỗi người.
Con đường ơn gọi sẽ luôn được nâng đỡ và bình an khi có Mẹ đồng hành. Bởi vậy, chúng ta hãy luôn tìm đến Mẹ, học nơi Mẹ, gửi gắm cho Mẹ. Lấy Mẹ làm gương sáng để noi theo, nhận Mẹ làm “xúc tác” cho ước vọng thánh hiến và xin Mẹ làm cầu nối với Chúa trên con đường tận hiến.
J.B Lê Đình Nam